Trần Phú gấp đến giậm chân :
“Thím à, lúc con khai thác mỏ cũng không biết bên dưới có tổ tông này mà!”
“Nếu mà biết sớm thì có cho tiền con cũng không dám động thổ trên đầu thái tuế đâu!”
“Giờ phải làm sao đây ạ?”
“Nếu không con cho người trấn thổ lại từ đầu cả ngọn núi?”
“Lấp thêm nhiều cũng được!”
Lung bà bà sắp bị Trần Phú làm giận run :
“Thằng ngốc này, sao lại y như thằng ngốc Tam Nhi nhà bà lão này thế chứ!”
“Bây giờ quốc gia cho người xuống khai quật mộ, giờ cậu lấp đất lên, cảnh sát còn không bắt đi luôn à!”
Trần Phú triệt để bế tắc, chà sát hai tay, mặt mếu máo nói :
“Thím à, giờ chuyện đã vậy rồi, thím nói xem cháu phải làm gì bây giờ?”
“Có phải cháu hết đường sống rồi không?!”
Lung bà bà cắn răng rồi hạ quyết tâm :
“Nể tiểu tử cậu là người thiện lành, cộng thêm quan hệ bạn bè giữa hai đứa nhỏ, bà già này sẽ tận lực cứu!”
“Từ hôm nay đừng về nhà nữa!”
“Đón cả vợ qua chỗ bà già này đi.”
“Hai đứa ở phòng bên.”
“Ở đó có tiên gia trấn toạ, hi vọng có thể độ qua kiếp này cho cậu!”
Trần Phú vội gật đầu liên tục :
“Dạ, đều nghe theo thím!”
“Giờ cháu gọi tài xế đi đón vợ cháu qua đây ngay!”
Hoa Cửu Nan và Trần Đại Kế dìu Lung bà bà vào phòng bên thắp hương các đường Xuất Mã :
“Các vị tiên gia, nhất định các vị đã nghe được lời bà lão này vừa nói.”
“Mạng người quan trọng, vẫn là thỉnh các vị tiên gia đại phát từ bi cho một nhà bọn họ ở tạm đây mấy ngày.”
“Sau khi chuyện này qua đi, lão sẽ bảo tiểu tử Trần Phú đó lên chùa lập bài vị công đức cho các vị tiên gia.”
Lung bà bà nói xong một lúc lâu, cả gian phòng vẫn không có chút động tĩnh nào.
Trần Đại Kế sốt ruột :
“Bà ơi, có phải các vị tiên gia không đồng ý không!?”
Lung bà bà bất lực gật đầu : “haiz, xem ra vẫn phải nghĩ cách khác.”
Mắt thấy Trần Đại Kế sốt ruột đến sắp khóc đến nơi, Hoa Cửu Nan tiến lên một bước, tự mình châm ba nén hương rồi cắm vào bát hương.
“Các vị tiên gia, Cửu Nan với Đại Kế thân như anh em, chuyện nhà cậu ấy vẫn mong các vị tiên gia giúp đỡ.”
Lần này không chút chậm trễ nào, bài vị của Thường Hoài Nguyên truyền ra tiếng nói :
“Tiểu tiên sinh khách sáo rồi, bảo cả nhà cậu nhóc đó chuyển đến là được.”
Bài vị của Ma Y mụ mụ cũng truyền ra tiếng nói the thé :
“Nhóc Đại Kế kia, khóc cái gì! Coi tiền đồ của nhóc kìa!”
“Lúc cả nhà cháu chuyển vào thì nhớ mang theo nhiều cái thứ lần trước cho mụ mụ ăn chút.”
“Gọi là cái gì……. thì mụ mụ quên rồi!”
Trần Đại Kế vội tiếp lời :
“Là que cay ạ!”
“Mụ mụ yên tâm, con sẽ bảo cha con mua cả xe đến!”
Đêm hôm đó, Trần Phú và vợ ông đi theo Hoa Cửu Nan thuận lợi dọn vào phòng bên.
Que cay xếp thành thùng, từ trong sân đến đầy góc phòng.
Thậm chí Hoa Cửu Nan còn hoài nghi có phải Trần Phú bảo tài xế mua sạch toàn bộ que cay trên trấn đến không!
Khoảnh khắc vừa bước vào phòng bên, Trần Phú cảm giác bản thân như trút được gánh nặng ngàn cân, toàn thân nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cũng không có cảm giác khó ăn khó ngủ, bất an lo sợ nữa.
Ông vội kéo vợ mình quỳ trước đường khẩu, thắp hương vái lạy, miệng không ngừng nói :
“Con cảm ơn các vị tiên gia đã che chở.”
“Kia…. nếu không đủ que cay thì báo mộng cho con, con lập tức cho người mua thêm mấy xe nữa đến….”
Hoa Cửu Nan nghe mà buồn cười, nhưng tình hình này lại không tiện cười, đành nói :
“Chú thím nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
“Nếu có cần gì thì cứ gọi cháu.”
Trần Phú vội kéo Hoa Cửu Nan lại, nhẹ giọng nói :
“Cửu Nan, cháu đừng đi vội, chú có chuyện muốn hỏi rõ.”
“Chú ở trong này thì có cần phải kiêng kị gì không?”
Câu hỏi này làm cậu bối rối, suy nghĩ một lát rồi nói :
“Chắc là không có gì đâu? Thường Hoài Nguyên đại ca với mụ mụ đều rất dễ nói chuyện ạ.”
Trần Phú lăn lộn ngoài xã hội bao nhiêu năm, sớm đã hiểu rõ nhân tình thế thái.
Ông thầm nghĩ :
Dễ nói chuyện, còn phải xem đó là ai!
Mình mới đến đây, lại cần sự che chở của các vị tiên gia, tốt nhất là chú ý chút!
Thế là Trần Phú bèn tắm rửa sạch sẽ, nhất là đôi chân hay đổ mồ hôi của ổng.
Sau khi cởi giày xếp ở ngoài cửa còn không quên dặn dò vợ mình :
“Lúc anh ngủ mà ngáy thì em mau gọi anh dậy, đừng làm các vị tiên gia mất hứng.”
Mẹ Trần Đại Kế là phụ nữ nông thôn thật thà, nghe xong vội gật đầu :
“Anh cứ yên tâm ngủ đi.”
“Đợi anh ngủ mà không ngáy thì em mới ngủ!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận