Thái Bình Đạo do Trương Giác sáng lập vào cuối triều Hán.
Căn cứ ghi chép trong dã sử :
Trương Giác không đậu tú tài, vì vào trong núi hái thuốc mà gặp được một ông lão.
Bích nhãn đồng nhan, tay cầm lê trượng, gọi Giác vào trong một cái động rồi đưa cho ba quyển thiên thư.
Nói : “Tên <Thái Bình Đạo yếu thuật>, nhận được nó thì hãy thay trời tuyên hoá đương đại, phổ độ cứu thế nhân; nếu có dị tâm, ắt gặp ác báo!”
Giác bèn hỏi danh tính, ông lão nói : “Ta là lão tiên Nam Hoa.”
Thái Bình Đạo có ba đại bí thuật, lần lượt là : Phù thuỷ trì bệnh*, chiêu hoán Hoàng Cân lực sĩ và luyện chế “chiến thi”.
(*Nước bùa cứu người)
Sau khi Trương Giác có được <Thái Bình Đạo yếu thuật>, lúc đầu vẫn không quên đi bản tâm, đem Thái Bình Đạo phổ biến rộng rãi khi dùng nước bùa chữa bệnh cứu người.
Nhưng sau này dã tâm ngày càng bành trướng, cùng hai em trai là Trương Bảo và Trương Lương khởi binh tạo phản, hiệu Hoàng Cân quân.
Trương Giác tự xưng là “Thiên Công tướng quân”, Trương Bảo và Trương Lương tự xưng là “Địa Công tướng quân” và “Nhân Công tướng quân”.
Lấy ý tam tài thiên địa nhân.
Giáo đoàn theo bọn họ lên đến cả trăm vạn người.
Nhưng cuộc khởi nghĩa thanh thế to lớn này do nhiều nguyên nhân mà chỉ ngắn ngủi mấy tháng đã bị diệt.
Vì thời gian quá ngắn, cho nên “chiến thi” cần thời gian nuôi dưỡng ba năm cũng không có xuất hiện trong đó.
Đến nỗi người dân đời sau căn bản không biết là Thái Bình Đạo có loại bí thuật này.
Hai bông cùng nở, mỗi bông một nhành, giờ chúng ta quay lại chuyện bên sân nhà Lung bà bà.
Sau khi sắp xếp ổn thoả vợ chồng Trần Phú xong, Hoa Cửu Nan đưa Trần Đại Kế về phòng cũ của Lý đại gia như cũ.
Đến nửa đêm, Hoa Cửu Nan dậy mặc áo, đồng thời nói với Trần Đại Kế :
“Dậy đi, tôi biết cậu không ngủ.”
“Muốn đi theo thì nhanh cái chân lên.”
Trần Đại Kế cũng không bối rối, chỉ cười hề hề cùng Hoa Cửu Nan đi ra sân.
Thường Hoài Nguyên và Ma Y mụ mụ đã đợi ở sân, vừa ăn que cay vừa uống rượu, rất là thanh thản mãn nguyện.
Tám nữ quỷ nâng kiệu thấy hai người thì hành lễ :
“Nô tì bái kiến thiếu gia, gặp qua Trần công tử.”
Hoa Cửu Nan ôm quyền trả lễ, Trần Đại Kế cũng bắt trước học theo, còn không quên nói :
“Sao các chị… sao các chị không ăn que cay thế?”
Trần Đại Kế lúc này cho ta chút cảm giác như nhìn thấy Thiên Bồng nguyên soái gặp các tiên nữ.
Ma Y mụ mụ cười khặc khặc quái dị :
“Nhãi ranh, cháu có hiểu quy tắc không thế?”
“Lớn nhỏ khác biệt, tôn ti trật tự, có mụ mụ ngồi đây thì các nàng dám ăn sao?”
Nghe lời Ma Y mụ mụ nói xong, Trần Đại Kế vốn vừa đặt mông ngồi xuống lập tức vội vàng đứng dậy.
Còn không ngừng cười ngượng ngùng ngốc nghếch.
Ma Y mụmụ thấy thế thì cười càng vui vẻ :
“Nhãi ranh nhà cháu cứ lơ nga lơ ngơ, cái gì cũng không hiểu nhưng mụ mụ thích!”
“Ngồi đi, không sao.”
Mấy người vừa ngồi xuống thì Hôi lão Lục bỗng xuất hiện trong sân.
Y hành lễ với cây tùng nhỏ trong sân trước, rồi đi đến trước mặt Hoa Cửu Nan.
“Hôi lão Lục bái kiến tiểu tiên sinh.”
Nói xong thì giống như tuỳ tùng mà rũ mắt, đứng sau lưng Hoa Cửu Nan, không nói gì thêm.
Thường Hoài Nguyên và Ma Y mụ mụ thấy thái độ của Hôi lão Lục với Hoa Cửu Nan mà chấn kinh.
Sau đó lập tức cảm nhận được sự biến hoá của Hôi lão Lục :
“Thanh khí gia thân, tam hồn cố định! Lão Lục, phúc nguyên thật tốt, thật có phúc khí!”
Hôi lão Lục mở mắt, mặt vẫn không giấu được nỗi vui mừng, nhưng miệng vẫn rất khiêm tốn :
“Ta xuất thân ti tiện, làm gì có vận khí phúc nguyên, toàn bộ đều nhờ tiểu tiên sinh thương xót.”
Hoa Cửu Nan thấy Thường Hoài Nguyên và Ma Y mụ mụ đều tò mò nhìn mình thì lập tức kể một lượt chuyện bản thân truyền thụ <Bão Phác Tử nội phiên> cho Hôi lão Lục cho mọi người nghe.
“Mụ mụ, Thường đại ca, hai người nếu có hứng thú thì chúng ta cùng học.”
Thường Hoài Nguyên và Ma Y mụ mụ đầu tiên đều mặt đầy hưng phấn, sau đó dùng hết nghị lực mới bình ổn tâm tình lại được.
Ma Y mụ mụ đầy vẻ yên lòng, dáng vẻ hệt như các bà cụ bình thường khác khi nhìn thấy con cháu nhà mình có triển vọng, có tiền đồ.
“Cháu ngoan của ta, cháu biết hiếu thuận như vậy là mụ mụ đã thấy thoả lòng rồi.”
“Nhưng loại cơ duyên nghịch thiên này, ai cũng không thể cưỡng cầu.”
“Nếu không thân thêm đại nhân quả, nhất định sẽ chiêu tới tai hoạ.”
Thường Hoài Nguyên cũng gật đầu, biểu thị rất đồng ý lời Ma Y mụ mụ vừa nói.
Trần Đại Kế không hiểu, hỏi :
“Thường….lão thân tiên, mụ mụ, tại sao Hôi lão thần tiên học được mà mọi người thì không được?”
Ma Y mụ mụ cười mắng :
“Con nít ranh hiểu cái rắm gì!”
“Cái gọi là nhân quả tuần hoàn, cách có mệnh số, mọi thứ đều phải là có được ngoài ý muốn.”
“Cửu Nan cầu cứu trợ từ Hôi lão Lục, hắn không chút do dự liền dẫn toàn tộc đi giúp đỡ, đây là nhân.”
“Cháu trai ngoan của ta có lòng cảm kích, mời hắn uống rượu.”
“Rượu say vô ý truyền đạo thống cho hắn, đây là quả.”
“Một chén một cạn, hay là định trước, hoa lan có quả, ắt có nguyên do; cưỡng cầu ắt sẽ dẫn đến tai hoạ!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận