Trần Đại Kế nghe hiểu sương sương :
“Là dưa hái xanh không ngọt.”
“Hái xuống rồi không khác gì hái quả bom, bùm một cái nổ tung.”
So sánh này của Trần Đại Kế khiến Thường Hoài Nguyên nho nhã lễ độ cũng bị chọc cười :
“Lời thô nhưng cũng không thô.”
“So sánh này của tiểu hữu cũng rất thích đáng.”
Dừng một lát, Thường Hoài Nguyên lại nói tiếp :
“Hôi Lục huynh đệ, tình huống bên cổ mộ thế nào rồi?”
Hôi lão Lục bị Hoa Cửu Nan kéo xuống ngồi, bưng rượu lên uống một ngụm :
“Chiều nay, thứ trong mộ gầm lên một tiếng, hẳn là sắp tỉnh lại rồi.”
“À phải rồi, đám con cháu chắt chít của ta phát hiện phía sau cổ mộ có một động đạo.”
“Bên trong còn có một cỗ thi thể bị thứ không sạch sẽ hại chết.”
“Nhìn quần áo thì hẳn là đảo đấu.”
Trần Đại Kế tò mò hỏi :
“Lão thần tiên, đảo đấu là gì thế?”
Hôi lão Lục cười hề hề : “là trộm mộ.”
“Làm giàu từ người chết.”
Hoa Cửu Nan nghe xong thì suy nghĩ.
“Nói như vậy thì miếng ngọc cửu khiếu của chú Trần đào được từ khu mỏ là do bọn trộm mộ mang ra.”
“Xem ra bọn họ hẳn là có một đoàn.”
“Một người chết, những người khác mang theo vật phẩm bồi táng chạy.”
Trần Đại Kế bỗng tỉnh ngộ hô :
“Là như thế!”
“Bọn trộm mộ bán ngọc cửu khiếu đ, người mua ngọc còn coi đấy là bảo bối rồi tặng cho cha Triệu Phi!”
Ma Y mụ mụ nghe Trần Đại Kế phân tích được như thế thì không khỏi cười hề hề :
“Thật không nhìn ra.”
“Tiểu tử cháu ngày thường đần độn ngu ngơ cà giựt, lúc chính trực lại khá thông minh.”
“Mụ mụ ngày càng thích cháu rồi, giờ cháu lập tức đi treo cổ tự sát đi, chết rồi thì theo bên cạnh mụ mụ tu hành.”
Trần Đại Kế còn chưa sống đủ đâu nha, cu cậu lập tức ôm cổ :
“Mụ mụ đừng thế mà, cháu còn chưa lấy vợ, cháu chưa muốn chết đâu.”
Ma Y mụ mụ cười khặc khặc :
“Không phải nói từ trước rồi sao? Đợi cháu chết rồi, cho cháu chọn một trong tám tì nữ của ta làm vợ.”
“Nếu cháu biểu hiện tốt, có thể dỗ mụ mụ vui vẻ thì sẽ gả hết cả tám nàng cho cháu!”
Trần Đại Kế nhìn tám nữ quỷ đang ngại ngùng e thẹn, ngược lại có chút động tâm……
Ma Y mụ mụ thấy thế thì cười càng thêm vui vẻ :
“Khà khà khà, nhìn cái bộ dáng không lên thân này của cháu đi!”
“Có câu thế nào nhỉ? ‘Quỷ thoại liên thiên’, đúng rồi, là ‘quỷ thoại liên thiên’.”
“Nhớ cho kỹ, lời quỷ nói không được tin, nhất là những quỷ chết uổng câu hồn.”
“Bọn họ vì tìm thế thân mà dùng mọi cách, nói mọi lời hay để mê hoặc lòng người!”
“Tin lời quỷ nói thì cách cái chết không xa nữa đâu!”
Những lời này của Ma Y mụ mụ cũng không phải nói suông, vào một ngày trong tương lai còn cứu được Trần Đại Kế một mạng.
Lúc mọi người đang nhàn rỗi nói chuyện thì Hồ gia tiên Hồ Thanh Sơn bỗng xuất hiện trong sân.
Bê cạnh y vẫn là thiếu nữ có đôi mắt tròn xoe, Hồ Phi Nhi.
Hồ Thanh Sơn thấy Hôi lão Lục cũng ngẩn ra, nhưng cũng chỉ chúc mừng chứ không hỏi nguyên do.
Sau đó quay ra nói với Hoa Cửu Nan :
“Tiểu tiên sinh, Hồ mỗ không mời tự đến là do lão tổ tông nhà ta muốn ta đến truyền tin cho cậu.”
“Lão tổ tiên nói : thứ trong cổ mộ là hung thần, tốt nhất đừng để hắn thức tỉnh, không thì sẽ rất phiền phức!”
“Ít nhất là với bản lãnh của chúng ta thì không thể đối phó được hắn!”
Lời Hồ Thanh Sơn vừa nói xong khiến tất cả Xuất Mã tiên có mặt đều chấn kinh.
Hồ gia lão tổ tông, Hồ Tam thái gia là người dẫn đầu tất cả Xuất Mã tiên toàn thiên hạ.
Đắc đạo từ thời Nhân Hoàng đế, đến này cũng đã hơn năm ngàn năm.
Hồ Tam thái gia vẫn luôn tích đức hành thiện, chuyên tâm tu hành, hiện giờ rất hiếm khi lộ mặt.
Nhưng truyền thuyết về y lại nhiều vô số kể.
Nghe nói vào thời kỳ nhà Thương, có không ít động vật có linh tính hấp thu tinh hoa đất trời, tinh hoa nhật nguyệt tu luyện thành tinh.
Một số lợi dụng dân chúng, một số hãm hại dân chúng, khiến cho cuộc sống người dân khó khăn vất vả, nhất là khu vực núi Trường Bạch.
Ngọc Hoàng đại đế tức giận lệnh cho Ngũ Lôi thần quân dẫn thiên binh thiên tướng đến núi Trường Bạch tiêu diệt toàn bộ động vật có linh tính.
Khi Ngũ Lôi thần quân đến núi Trường Bạch, đanh định cho nổ sấm đánh thiên lôi thì có một người đi đến.
Nói bản thân là hồ tiên núi Trường Bạch, đến cầu tình cho các tinh linh.
Trời cao có đức hiếu sinh, khẩn cầu thần quân tha cho chúng sinh linh.
Ngũ Lôi thần quân nói, ta làm theo chỉ dụ của Ngọc Hoàng, không thể tự ý sửa đổi.
Hồ tiên này nói, ta nguyện ý độ hoá những tinh linh cổ quái này đi đúng chính đạo, tránh giết quá nhiều mà vi phạm luật trời.
Ngũ Lôi thần quân nói, cảm thấy có lý nên thu binh về trời hồi chỉ.
Ngọc Hoàng nghe xong cũng cảm thấy hồ tiên này nói rất có lý, bèn phê chuẩn.
Lại sắc phong cho hồ tiên này là thủ lĩnh dẫn đầu chúng tiên núi Trường Bạch, còn lập quy tắc để hạn chế những tinh linh này.
Vị hồ tiên này chính là Hồ Tam thái gia, cũng là tổ tông của Hồ gia.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận