Dịch: Hoangforever
Bị bạn bè chế nhạo, Tiểu Hồ lập tức nổi giận, đá mạnh chiếc ghế ra xa, vung nắm đấm đánh thẳng về phía Cái Á.
Cú đấm này nhanh như chớp, mang theo cả luồng kình phong.
Cái Á đã sớm bảo Niết Lan tránh sang một bên.
Thấy tên kia lao đến tấn công, hắn vội vàng cúi thấp người xuống né tránh, đồng thời cũng tung một đấm, nhắm vào bụng đối phương.
“Bốp!”
Cú đấm của Cái Á đánh trúng bụng của Tiểu Hồ, thế nhưng hắn ta chỉ nhíu mày một chút, dường như cú đấm đó chẳng gây ra chút thương tổn nào.
Mặc dù Cái Á nhanh nhẹn, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi, sức lực không thể nào so bì với người trưởng thành được.
Cú đấm vừa rồi cho dù có trúng cũng khó mà tạo ra hiệu quả gì đáng kể.
“Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn đấu với ta?”
Tiểu Hồ khinh thường nói.
Hắn tuy không phải kiếm sĩ chính thống, cũng không biết phóng thích đấu khí, nhưng cơ thể hắn lại cực kỳ rắn chắc.
Dựa vào thể trạng cường tráng của mình, hắn có thể sống sót trong những dãy núi đầy rẫy dã thú. Thậm chí nếu hợp tác với người khác, hắn còn có thể săn giết một con ma thú cấp F non nớt.
Nói xong, Tiểu Hồ lại vung nắm đấm, hung hăng lao về phía Cái Á.
Nhưng Cái Á linh hoạt như một con lươn. Dù cho đối phương có sức mạnh nhưng cũng không tài nào đánh trúng được hắn, trái lại, bàn ghế xung quanh bị đấm đổ tan tành, khiến cho ông chủ quán lòng đau như cắt, muốn can ngăn, nhưng lại sợ bị vạ lây, nên chỉ dám trốn sau quầy.
Thân hình Cái Á nhỏ nhắn, lại được phép thuật gió hỗ trợ, động tác và tốc độ di chuyển cực kỳ nhanh.
Tiểu Hồ có sức mạnh nhưng không thể phát huy ra được, ngược lại còn bị Cái Á đánh trúng một vài chỗ yếu trên cơ thể, bị thương nhẹ.
“Thằng nhóc này, hành động linh hoạt thật đấy.”
Một mạo hiểm giả đội mũ lên tiếng.
Những người khác cũng thích thú nhìn một lớn một nhỏ đang giao đấu.
“Các ngươi còn đứng đó làm gì? Thằng nhóc này linh hoạt như khỉ, mau qua giúp ta xử lý nó đi!”
Tiểu Hồ tức giận gào lên.
Đánh lâu như vậy mà không bắt được thằng nhóc kia, khiến hắn dần mất kiên nhẫn.
“Haha, ngay cả một đứa nhóc mà cũng không giải quyết được, Hồ Tử, ngươi càng sống càng thụt lùi rồi.”
Một mạo hiểm giả răng hô cười lớn, để lộ cả hàm răng lởm chởm của mình.
“Bớt lắm mồm đi, xử lý nó xong, tao mời bọn mày đi uống rượu.”
Tiểu Hồ giận dữ nói.
Nghe hắn nói vậy, những người khác cũng không định đứng nhìn nữa, mà đều đứng dậy.
Một kẻ thậm chí còn chắn trước cửa để ngăn Cái Á và Niết Lan chạy trốn.
Thấy cả bốn người đều chuẩn bị ra tay, Cái Á bắt đầu hoảng.
Hắn có thể đối phó với Tiểu Hồ vì đối phương chậm chạp, nhưng nếu cả bốn người cùng xông lên, thì chắc chắn hắn không chống đỡ nổi.
“Thằng nhóc này đúng là giống khỉ thật!”
Mấy tên mạo hiểm giả cùng ra tay, nhưng trong chốc lát vẫn không tóm được Cái Á, gã mạo hiểm đội mũ thấy vậy không khỏi chửi thề.
Cái Á biết mình không thể dây dưa với bọn chúng, phải nhanh chóng rời đi, thế là nhân lúc bọn chúng sơ hở, hắn nắm chặt tay Niết Lan, thi triển Phong Dương Thuật, thổi bay những cái đĩa và đũa, cản trở những tên mạo hiểm này một chút, rồi sau đó thúc giục Phong Hành Thuật, xông ra ngoài cửa quán trọ.
"A!"
Ngay lúc sắp xông ra, Niết Lan lại bị một gã mạo hiểm canh cửa giữ chặt, bàn tay nhỏ bé của Niết Lan bị vặn đau điếng.
“Thả cô ấy ra!”
Cái Á nổi giận, lao về phía gã như một con thú dữ.
Nhưng tên mạo hiểm giả đó không hề e ngại, chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, đã khiến Cái Á văng ra.
Cái Á vừa định lao đến giành lại Niết Lan thì những kẻ khác đã ập tới.
Hắn còn chưa kịp đứng vững thì đã bị tên mạo hiểm giả răng hô đá cho một cước, cả người bị văng ra khỏi cửa quán trọ.
Cú ngã này khiến Cái Á đau điếng, đầu óc ù đi, suýt nữa thì nôn hết chỗ thịt cháy vừa ăn, khóe miệng cũng rỉ ra một tia máu.
"Hừ! Cho chừa cái tội ra oai, ra oai này!”
Cuối cùng cũng hạ gục được thằng nhóc này, Tiểu Hồ lập tức lao tới, chưa để Cái Á kịp đứng dậy đã tung một cú đá mạnh vào bụng hắn.
Cái Á lăn mấy vòng trên mặt đất, cả người lấm lem bùn đất.
“Cái Á ca ca!”
Niết Lan hoảng hốt kêu lên, muốn chạy đến chỗ Cái Á, nhưng bị tên mạo hiểm giả kia giữ chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị đám người kia đánh đập.
Dù sao Cái Á cũng chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi, thân thể yếu đuối, sao có thể đánh lại những mạo hiểm giả cao to lực lưỡng này.
Trừ khi hắn có thể phóng thích ra ma pháp công kích, nhưng hiện tại, dù cho hắn có ma lực dồi dào, thế nhưng hắn vẫn như cũ không thể thi triển được những ma pháp cao cấp như Phong Nhận, Phong Quyển Thuật hay Phong Bạo Thuật.
Mỗi cú đấm, mỗi cú đá giáng xuống, Cái Á phải cắn răng chịu đựng.
Hai mắt mơ hồ nhìn về phía Niết Lan đang bị bắt giữ.
Bốn năm trước, hắn đã thề sẽ bảo vệ cô bé.
Nhưng giờ thì sao?
Hắn chẳng làm được gì, ngay cả một cô gái cũng không bảo vệ nổi...
Lúc này, Cái Á đột nhiên nhận ra, bản thân hắn đã quá cố chấp với ma pháp, trong khi ma pháp của hắn gần như không có chút tiến triển nào.
Giờ đây, hắn mới thấy mình thật ngu ngốc.
Dù là ma pháp sư hay kiếm sĩ, có thực lực mới là điều quan trọng nhất!
Nếu 3 năm trước hắn từ bỏ ma pháp và bắt đầu tu luyện đấu khí, thì hôm nay đã không bị đám mạo hiểm giả này ức hiếp, và hắn cũng có thể bảo vệ được Niết Lan...
Cái Á lúc này thật sự khao khát sức mạnh.
Hắn cẩn thận bảo vệ cuốn “kiếm sĩ thủ trát” mà Sa Đức đã tặng cho hắn ở trong ngực, thầm thề rằng, nếu hôm nay không chết, hắn nhất định sẽ bắt đầu tu luyện đấu khí, trở thành một cường giả chân chính!
"Dừng tay, dừng tay!"
Một giọng nói vang lên.
Mấy tên mạo hiểm giả cuối cùng cũng chịu dừng tay. Dù gì đây cũng chỉ là một đứa trẻ, không chỉ liên quan đến trách nhiệm pháp luật, mà còn bị người khác chê cười.
"Tại sao lại hành hung người khác!"
Người đến chính là hộ vệ của trấn Đa Mật, thỉnh thoảng sẽ đi tuần tra trong trấn, gặp phải những chuyện như vậy cũng sẽ quản lý.
"Thằng nhóc này không biết điều!"
Gã râu ria lún phún chửi một câu, đem chuyện mình mua Niết Lan từ ông chủ nói lại một lượt.
“Lão già, có phải ngươi đã bán đứa bé này cho mạo hiểm giả này không?”
Vệ binh hỏi.
“Đúng... đúng vậy, đại nhân! Hắn ta đã trả cho tôi 1 đồng vàng.”
Bị ánh mắt dữ tợn của đám mạo hiểm giả đe dọa, ông chủ vội vàng đáp.
“Có gì thì ngồi xuống thương lượng, đừng làm loạn trật tự trấn.”
Vệ binh chỉ có một người, cũng biết đám mạo hiểm giả này không phải loại tốt lành gì, nên chỉ đành nói:
“Được rồi, ngươi cứ mang cô bé đi, đừng làm khó thằng nhóc đó nữa.”
“Không... không được... Hắn... dựa vào cái gì mà mang Niết Lan đi... Hắn là người của thôn Mã Thổ...”
Cái Á nằm rạp dưới đất, đã không còn chút sức lực nào để đứng dậy nữa, nhưng hắn tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Niết Lan bị đưa đi.
Hắn cố gắng nói với tên hộ vệ.
"Thôn Mã Thổ? Ồ, đúng rồi. Ông chủ, ông dựa vào cái gì mà bán cô gái này đi? Cô bé đâu có bất kỳ quan hệ gì với ông chứ?"
Tên hộ vệ sau khi nghe nhắc đến thôn Mã Thổ thì dường như cũng chợt nhớ ra điều gì đó, thái độ lập tức thay đổi.
"Chuyện này... chuyện này..."
Ông chủ ngay tức khắc rơi vào thế khó.
Niết Lan thực sự chẳng có chút liên hệ nào với hắn, cùng lắm chỉ là một kẻ làm tạp vụ ở chỗ hắn, mối quan hệ giữa họ vô cùng mờ nhạt, thậm chí còn không có cả khế ước bán thân.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận