Dịch: Hoangforever
"Vị đại nhân này, lời ngài nói vậy là không đúng rồi. Cô gái này là do ông chủ nuôi dưỡng, sao lại nói không có quan hệ gì được chứ? Bây giờ ông ấy bán cho ta, vậy thì đương nhiên cô ấy thuộc về ta rồi."
Gã râu ria lún phún tỏ vẻ không vui, xắn tay áo lên tranh luận với tên hộ vệ.
Hộ vệ có thể nhìn ra được đám mạo hiểm giả này đều là những nhân vật xấu xa. Nếu như không cho bọn chúng một lời giải thích thỏa đáng, e rằng thật sự sẽ xảy ra xung đột.
Nhất thời, hắn cũng không biết phải làm thế nào.
"Ta... ta đi theo bọn chúng... dùng ta để đổi lấy cô gái đó..."
Cái Á yếu ớt nói.
Đám mạo hiểm giả kia không có sử dụng vũ khí, vì vậy hắn vẫn có thể gắng gượng được.
" Cái Á ca ca..."
Nước mắt Niết Lan đã rơi xuống.
Nàng ra sức vùng khỏi bàn tay của gã mạo hiểm giả, chạy đến trước mặt Cái Á, cố gắng đỡ hắn dậy.
"Các ngươi... các ngươi cũng đừng so đo với hai đứa trẻ nữa. Nếu đã như vậy, cứ theo lời đứa nhỏ kia đi, nó đi theo các ngươi, cô bé này thì thôi đi..."
Hộ vệ thương lượng nói.
Mặc dù hắn rất muốn bảo vệ hai đứa nhỏ này, nhưng suy cho cùng, hắn chỉ có một thân một mình. Nếu đánh nhau thật, chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Hơn nữa, trị an ở trấn Đa Mật này vốn không tốt, hộ vệ cũng chẳng có bao nhiêu.
"Ta cần thằng nhãi ranh này làm gì chứ..."
Gã râu ria bất mãn nói.
"Tiền này ta không cần nữa, trả lại cho ngài vậy... Ngài xem chuyện này bỏ qua được không?"
Nhắc đến thôn Mã Thổ, ông chủ cũng cảm thấy lương tâm cắn rứt khi đem bán Niết Lan – người may mắn còn sống sót. Thế là ông ta lấy ra một đồng vàng, trả lại cho gã râu ria.
"Sao có thể nói trả là trả được chứ..."
Gã râu ria lập tức nổi giận, nói.
Hắn khó khăn lắm mới chọn được một cô gái, nuôi vài năm rất có thể sẽ trở thành một người phụ nữ đẹp.
Cho nên, hắn tuyệt đối không chấp nhận buông xuôi dễ dàng như vậy.
"Râu ria, thôi đi. Thế này nhé, chúng ta mang thằng nhóc này đi, còn tiền các ngươi trả lại, coi như là phí bồi thường hợp đồng."
Tên mạo hiểm giả đội mũ cũng cảm thấy không cần làm lớn chuyện này lên làm gì.
Nếu so đo đến cùng, bọn họ mới là người đuối lý, nếu làm lớn chuyện khiến nhân vật lớn trong trấn ra mặt, bọn họ cũng cũng chẳng có lợi lộc gì, không bằng lấy một thằng nhóc, về cho làm chân sai vặt cũng không tệ.
"Đúng đó, râu ria, đừng có làm loạn nữa. Cứ thế đi, bán thằng nhóc này cho bọn ta làm khổ sai."
Tên mạo hiểm giả canh cửa cũng nói.
Hắn vừa rồi cũng nhìn thấy được thực lực của Cái Á, đoán rằng sau khi vào Ma Thú Sơn Mạch, thằng nhóc này có thể phát huy tác dụng.
Mấy tên đồng bọn khác cũng khuyên như vậy, tiền đã lấy lại, lại còn kiếm được một tên lao động miễn phí.
Gã râu ria do dự một chút, cảm thấy nếu tiếp tục gây chuyện cũng chẳng được lợi lộc gì.
Cuối cùng, hắn gật đầu nói:
"Thôi được, nể mặt hộ vệ đại ca, thằng nhóc này bọn ta mang đi."
Bọn họ phải băng qua dãy núi Laris để đến vùng ngoại vi Ma Thú Sơn Mạch. Nếu trên đường mang theo một cô gái thì cũng bất tiện.
Còn thằng nhóc này thì khá linh hoạt, biết đâu thật sự có thể giúp ích được.
Gã râu ria cảm thấy vậy cũng không thiệt.
" Cái Á ca ca, đừng... đừng đi theo bọn họ."
Niết Lan không đồng ý.
Một mình nàng cô độc ở trấn, khó khăn lắm mới có được một người thân, sao có thể nói chia ly là chia ly được?
Cái Á lau vết máu ở khóe miệng, lấy từ trong người ra toàn bộ số bạc lẻ, đưa cho Niết Lan, nói:
"Muội... muội đến chỗ đại nhân Mông Đức Lạp, nói với ngài ấy rằng Sa Đặc đã trở thành kiếm sĩ trung cấp, bây giờ đang đến học viện kiếm sĩ ở thành Misa học tập, ngài ấy chắc sẽ nể tình Sa Đặc mà chăm sóc muội."
"Nhưng còn ca ..."
Niết Lan đã khóc đỏ cả mắt.
Lúc nhỏ Niết Lan vì nhỏ bé, nên thường bị mấy đứa trẻ nghịch ngợm trong làng trêu chọc, lúc đó Cái Á luôn giúp đỡ cô bé, còn dạy dỗ đám nhóc đó ngoan ngoãn, khiến Niết Lan rất ỷ lại vào hắn.
Bây giờ, chỉ vì mình mà Cái Á phải làm khổ sai cho đám người mạo hiểm giả có nhân phẩm tồi tệ này, dù thế nào Niết Lan cũng không thể chấp nhận được.
"Không sao đâu, ta vốn cũng định đến Ma Thú Sơn Mạch để rèn luyện, cứ coi như là đồng hành cùng bọn chúng đi. Yên tâm, ta sẽ không sao đâu. Đợi đến khi Sa Đặc quay về, sẽ không còn ai dám bắt nạt muội nữa."
Cái Á lảo đảo đứng dậy, vỗ nhẹ lên đầu cô bé, cố gắng nở ra một nụ cười gượng gạo.
"Được rồi, được rồi, đừng có ủy mị nữa, mau đi theo chúng ta!"
Gã râu lởm chởm chẳng buồn xem tiếp cảnh chia ly, túm lấy Cái Á đầy bụi bặm, nói tiếp,
"Hôm nay ngươi ngủ chuồng ngựa, ngày mai chúng ta xuất phát. Nếu dám bỏ trốn… hừ hừ!"
" Niết Lan, mau đi đi, ta không sao đâu..."
Cái Á toàn thân đầy bụi bặm vẫy tay với Niết Lan, thấy cô bé đi được mấy bước lại ngoảnh đầu nhìn, mãi đến khi khuất bóng sau góc phố, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ:
"Cuối cùng cũng không để Niết Lan bị tổn thương, nếu không thì thực sự không còn mặt mũi nào đối diện với mấy trăm hương thân đã hóa thành vong hồn."
Người hộ vệ tốt bụng đưa cho Cái Á một bình thuốc trị thương.
Hắn cảm kích liếc nhìn đối phương một cái rồi đi đến chuồng ngựa của quán trọ.
Cởi bộ quần áo dính đầy bụi bẩn, hắn cẩn thận thoa thuốc lên những vết thương trên tay.
Những vết thương hắn chịu đều là do bị đánh đấm, với thể chất của mình thì bình thường chỉ cần bốn, năm ngày là có thể hồi phục, giờ lại có thêm thuốc trị thương, nghỉ ngơi một đêm chắc cũng hồi phục được bảy, tám phần.
Nằm trong chuồng ngựa hôi thối, Cái Á cũng thực sự rất mệt.
Hắn nhìn lướt qua cuốn sổ tay kiếm sĩ, hiểu sơ về một số nguyên lý cơ bản của đấu khí, rồi cũng không tiếp tục thiền định nữa mà chìm vào giấc ngủ sâu.
Việc không dùng thiền định thay cho giấc ngủ không phải vì Cái Á đã quyết định từ bỏ con đường tu luyện ma pháp, mà bởi vì hắn quá kiệt sức, cộng thêm cơ thể đầy thương tích, khiến hắn không thể nào tập trung tinh thần để thiền định được.
Dù có dự định tu luyện đấu khí, nhưng ma pháp vẫn có ích trong nhiều trường hợp, ví dụ như phép thuật hệ phong có thể giúp hắn gia tăng tốc độ di chuyển, vậy nên cũng không cần phải hoàn toàn từ bỏ nó.
Chuồng ngựa không được che chắn kín, khi đêm xuống, gió lạnh thổi vào.
Cái Á bị gió rét thổi cho lạnh đến mức tỉnh dậy.
Hắn co người lại, cố gắng chui vào đống rơm, nhưng vẫn không thể chống lại từng cơn gió buốt, cơ thể bắt đầu run lên.
Tỉnh dậy, Cái Á ngửi thấy mùi nồng nặc của phân ngựa và rơm khô, hắn cố gắng ép mình nép sát vào góc tường.
Nhưng dù có làm thế nào, cái lạnh vẫn khiến hắn không tài nào chợp mắt được, chỉ có thể run rẩy chịu đựng đến sáng.
"Tại sao không thể dùng gió để chống lại gió?"
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Cái Á.
Mặc dù hắn cảm ứng được không nhiều nguyên tố gió, nhưng việc tạo ra một vài luồng khí xoáy quanh mình để chống lại hoặc thông qua những luồng khí xoáy này để thay đổi hướng gió lạnh, chắc vẫn có thể làm được.
Nghĩ là làm, Cái Á bắt đầu vận dụng ma lực trong cơ thể để điều khiển cơn gió lạnh quanh mình.
Gió lúc nửa đêm vẫn khá dữ dội, trong một môi trường đầy những luồng khí hỗn loạn như vậy, việc dựng lên một vòng xoáy xung quanh bản thân là rất khó. Quá trình này đòi hỏi pháp sư phải có sự kết nối vững chắc với nguyên tố, mà đây lại chính là điểm yếu lớn nhất của Cái Á.
Hắn thử thi triển phép Phong Dương thuật có sức mạnh yếu trước, lập tức một luồng gió thổi ngược lại với hướng gió lạnh, nhưng chỉ trong tích tắc liền bị cơn gió mạnh bên ngoài xé tan.
Cái Á bèn niệm một Phong Dương thuật mạnh hơn, nhưng ngay khi nó va chạm với gió lạnh bên ngoài, hắn cảm thấy ma lực bị tiêu hao với tốc độ chóng mặt.
Hai luồng gió đối kháng tạo ra áp lực dồn xuống mặt đất, khiến đống rơm bị thổi bay tán loạn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận