Y ngẩng đầu: “Không, ta không phải...”
Lại ngẩng đầu, y mỉm cười: “Ta chỉ là người đọc sách. Thánh Nhân dùng lời nói giảng đại nghĩa, dùng sách truyền đạo, giáo hóa thế nhân, chẳng ý nghĩa hơn đánh đánh giết giết à?”
Quỷ Lão, Lý Linh Tiên nhìn Ninh Dạ.
Khoảnh khắc đó, trong lòng đột nhiên có cảm giác muốn bái lạy rất khó tả, cứ như mỗi lời nói, mỗi hành động của người trước mắt đều khắc sâu vào trong lòng bọn họ.
Lại nhìn Công Tôn Điệp Vũ, Công Tôn Điệp Vũ thấy đã mất con tin, bất đắc dĩ lấy ra một vật, là một mô hình cung điện nho nhỏ, chế tạo rất tinh xảo, bên trong còn có kính các, thủy tạ, pháp tọa các thứ.
Thậm chí còn thấy một gian đình, bên trên viết bốn chữ “Ngưng Tâm Tiểu Trúc”.
Công Tôn Điệp Vũ lẩm bẩm: “Không biết vì sao thấy thứ này ta rất vui mừng, không kiềm chế nổi nên lấy trộm. Ừm, trả cho các ngươi.”
Cô không cam lòng đưa Bát Bảo đài tới.
Quỷ Lão nhận lấy, nhìn Ninh Dạ, ánh mắt kỳ quái nhưng không nói câu gì.
Lý Linh Tiên nhận lấy vật này từ tay Quỷ Lão, đi tới trước mặt Ninh Dạ, đưa cho Ninh Dạ: “Hôm nay quấy rầy hôn lễ, xin được thứ tội, vật này coi như bồi tội.”
Ninh Dạ nhận lấy, tâm thần xao động, y lẩm bẩm: “Quà rất giá trị, nhưng ta rất thích.”
Quỷ Lão cũng mỉm cười nói: “Có lẽ là hữu duyên.”
“Đã là có duyên, hay là mời vào cùng uống chén rượu nhạt.” Ninh Dạ nói.
Quỷ Lão và Lý Linh Tiên đồng thời lắc đầu; “Nếu đã có duyên, tương lai sẽ có ngày gặp lại.
Nói xong thản nhiên đi khỏi, không hề dừng lại.
“Cái quái gì vậy, truy sát bản cô nương cả ngàn dặm, cuối cùng lại tặng nó đi?” Công Tôn Điệp Vũ lầm bầm.
“Có lẽ đây là duyên phận.” Tân nương lại điềm đạm nói.
Nói xong cô đã chậm rãi vén tấm vải đỏ lên.
Nhược Tiểu Phàm và Lâm Lang bên cạnh hô to: “Không không được!”
Nhưng tân nương vẫn làm vậy.
Khăn đỏ tháo xuống, một dung nhan tuyệt thế xuất hiện, đúng như câu “tự túc phi túc quyện yên mi, tự hỉ phi hỉ hàm tình mục”, đôi mắt như nước,ẩn chứa thâm tình.
(hàng mi như mây khói cau mày mà như không, ánh mắt như mang tình tựa vui mà lại chẳng)
Cô nhìn Ninh Dạ.
Nhìn gương mặt quen thuộc mà lại xa lạ kia, Ninh Dạ nở nụ cười rạng rỡ.
Y giơ tay ra, tân nương cũng giơ tay.
Cặp tân lang tân nương đã bước vào Ninh phủ.
Tân nương nói: “Thiếp chưa động phòng đã vén khăn voan, có vẻ phạm vào kiêng kỵ, phu quân không giận thiếp đấy chứ?”
Ninh Dạ cười nói :”Thiên hạ này đâu có nhiều quy củ như vậy, chẳng qua là nỗi lo không đâu mà thôi. Nàng làm vậy, ta còn thấy rất vui mừng.”
Tân nương mỉm cười cúi đầu: “Đêm qua... thiếp có một giấc mơ...”
“Ta cũng vậy...”
“Trong mơ có chàng.”
“Trong mơ có nàng.”
Bên ngoài Ninh phủ, Công Tôn Điệp Vũ nhìn cặp tân lang tân nương nước vào, không hiểu sao bỗng thấy chua xót.
Cô thở dài một tiếng, xoay người rời khỏi.
Miệng lại lẩm bẩm: “Thật kỳ quái, sao cứ cảm thấy mất đi cái gì.”
Đang lúc ưu tư phiền muộn, lại thấy đại nha hoàn động phòng vừa rồi chạy tới: “Này, Công Tôn cô nương!”
Công Tôn Điệp Vũ quay đầu lại.
Lâm Lang vẫy tay với cô: “Thiếu gia và thiếu nãi nãi mời cô tới uống rượu mừng.”
Công Tôn Điệp Vũ không vui: “Ta không có tiền mừng đâu.”
“Không cần.” Lâm Lang cười hì hì trả lời.
“Thế thì ta tham gia!” Công Tôn Điệp Vũ xoay người lao tới: “Bị hai tên khốn kiếp kia đuổi cả nửa ngày rồi, hôm nay phải ăn cho sướng miệng mới được!!!”
Ngày hôm đó, đại tiệc Ninh phủ, bầu không khí rộn ràng vui mừng.
Trên một ngọn núi nho nhỏ cách Xuân Phong thành không xa.
Một cô gái dắt trường kiếm, áo trắng như tiên.
Cô đứng sừng sững trên đỉnh núi, nhìn Ninh phủ giăng đèn kết hoa bên dưới, hai hàng mi mang chút thẫn thờ: “Là người ư? Sư phụ...”
Như nhớ ra điều gì đó, nhưng lại lắc đầu, thở dài nói: “Chuyện xưa như sương khói, sao phải nhớ lại. Có lẽ, tất cả chỉ là một giấc mộng thôi.”
Nói đoạn rút trường kiếm, vẽ lên hư không rồi cao giọng hô: “Chí tôn lệnh, Xuân Phong thành được Thư Hữu Ninh ta che chở, đời này không gặp kiếp nạn!”
Một luồng phù quang bay tới chân trời, ẩn vào hư không.
Làm xong chuyện này, cô gái kia nhẹ nhàng rời khỏi, không xuất hiện tại nhân gian nữa.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Trường Thanh giới.
Một trận đấu pháp đang diễn ra kịch liệt giữa không trung.
Sau khi đấu pháp kết thúc, trong tầng mây xuất hiện hai người.
Một người dáng vẻ gầy gò, phong thái nho sinh; một thiếu niên anh tài thiên phú xuất chúng.
Chính là Phong Đông Lâm và Dung Thành.
Phong Đông Lâm chắp tay cười nói: “Dung huynh đệ, từ biệt nhiều năm, tu vi lại tiến bộ nhiều rồi, ta săp không phải đối thủ của ngươi nữa rồi.”
Dung Thành cười nói: “Mấy năm nay ta du lịch rất nhiều nơi trong Trường Thanh, có cảm ngộ, cũng tiến bộ nhiều. Phong huynh là chưởng giáo, bị mấy chuyện vặt vãnh ảnh hưởng cho nên tiến độ chậm lại.”
Trong khi trò chuyện, hai người đã ngồi xuống tầng mây, nâng cốc vui vẻ.
“Đúng rồi, gần đây Phong huynh có cảm thấy không, trong cõi u minh dường như có gì đó mà ngươi đã quên?” Tay cầm chén rượu, Dung Thành đột nhiên nói.
Phong Đông Lâm kinh ngạc.
Hắn suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Ngươi nói vậy, đúng là ta có cảm giác đó. Không biết vì sao cứ cảm thấy như lãng quên điều gì, nhưng có nghĩ thế nào cũng không nhớ ra được.”
“Lòng bao trống vắng, khó cảm thụ thay, truy tìm ký ức, lại thấy là không.” Dung Thành cười khổ: “Trời đất bao la, tìm đâu kiếp trước.”
Khoảnh khắc đó, hai người nhìn nhau.
Đột nhiên tâm thần rung động, như có cảm giác.
Ngửa đầu nhìn lên bầu trời, không hiểu sao bỗng thấy bi ai từ tận đáy lòng.
Thời khắc đó, dường như bọn họ hiểu ra điều gì.
Nước mắt như mưa.
๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑
Xuân Phong thành, trong Ninh phủ.
Đêm động phòng hoa chúc.
Ninh Dạ lại vén khăn đỏ.
Gương mặt tuyệt mỹ kia lại khắc vào đáy lòng.
Đời này, đã đủ rồi!
-- TRỌN BỘ --
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận