Làm hộ vệ danh sư, hắn biết địa vị và tiếng tăm của tam sư trong Vương quốc. Vừa ra ngoài đã đưa đồ cho một quản gia, như vậy...Tên lừa đảo, thậm chí ngay cả mặt cũng không lộ?
Thật hay giả vậy chứ?
Không phải các người đi vạch trần tên này hay sao? Lại tặng đồ cho một quản gia, lại một câu Tôn huynh... Cái quỷ gì vậy?
A Vân có cảm giác dường như mình đã sai rồi, hơn nữa sai rất không hợp thói thường.
Chẳng lẽ... Dương Huyền này thực sự là danh sư?
Mọi người vừa nãy đã nghe thấy hắn dùng lời thề son sắt vạch trần Dương Huyền, khi thấy cảnh này, tất cả đều hôn mê.
Không phải nói hắn là giả sao? Làm sao một quản gia cũng nhận được sự tôn trọng như thế cơ chứ?
Quan trọng nhất chính là... Còn xưng hô là Tôn huynh?
Lưu sư, ngươi đã hơn sáu mươi tuổi rồi, mà Tôn Cường không tới bốn mươi, gọi người ta là Tôn huynh...
Làm sao chúng ta cảm thấy nổi da gà như vậy cơ chứ?
- May mà không nghe hắn, nếu không nhất định đã bị chơi cho thảm rồi!
- Đúng vậy, cái gì cũng không biết, còn ra vẻ cái gì chứ...
- Còn nói là vạch trần, ngươi đã thấy ai đi vạch trần như vậy chưa? Người không có mặt, đối mặt với một quản gia cung kính như vậy mà còn muốn vạch trần?
...
Sau khi hết khiếp sợ, trong giọng nói mọi người cũng có chút không khách khí.
Người tới đây chờ đợi, trên cơ bản đều có địa vị tương đối cao ở trong Thiên Huyền Vương quốc, sợ hãi Lưu sư, thế nhưng đối với A Vân không hẳn đã kiêng kỵ.
Khi vừa mới nói dùng lời thề son sắt, suýt chút nữa tất cả mọi người đã tin, bây giờ mới biết được tin ngươi mới là chuyện kỳ lạ a.
Nghe thấy mấy câu này, A Vân tức giận tới mức run rẩy, cảm giác như bị thương tổn.
Là các ngươi tới đây hỏi ta, ta mới có lòng tốt nói cho các ngươi, kết quả... Trở mặt không quen biết... Sớm biết như vậy ta sẽ không phí lời nữa...
...
- Ngươi muốn ta chỉ điểm lão tổ nhà các ngươi đột phá?
Trương Huyền nhìn Trầm Truy bệ hạ vẻ mặt đầy câu nệ đang ở trước mắt.
Thuận lợi giúp Trang Hiền đột phá, Lưu Lăng, Trịnh Phi cũng không có hoài nghi, lại hỏi một chút vấn đề liên quan tới tu luyện. Bởi vì đọc một lượt toàn bộ tàng thư khố của Vương quốc, cho nên lượng tri thức của Trương Huyền giờ khắc này rất kinh người, lại thêm mượn Thiên Đạo thư viện nhìn ra thiếu sót, chỉ dùng mấy câu nói đã khiến cho hai người khâm phục không thôi.
Thỉnh giáo một hồi, ba người đứng dậy cáo từ, còn Trầm Truy bệ hạ thì ở lại.
Hắn vì chuyện lão tổ mà đến, tam sư vừa rời đi, hắn lập tức mở miệng.
- Vâng...
Khuôn mặt Trầm Truy bệ hạ tràn ngập vẻ chờ đợi.
Nếu như Thiên Huyền Vương quốc không có lão tổ trấn thủ, e rằng không được bao lâu sẽ bị những vương quốc khác chia cắt.
Yếu khuất phục mạnh, cường giả làm vua, không những chỉ riêng trong võ giả mà còn có quốc gia.
- Ta đến Thiên Huyền Vương thành chỉ là tu dưỡng, không muốn dính dáng tới quá nhiều việc vặt...
Trương Huyền lắc lắc đầu.
Không phải hắn không muốn giúp, mà là... Lão tổ đối phương đã sớm đạt đến nửa bước Tông Sư cảnh, nếu muốn đột phá tiếp, không phải trở thành Tông Sư chân chính hay sao?
Hắn ngay cả Thông Huyền cảnh cũng không đạt đến, chỉ điểm Trang Hiền đột phá cũng là may mắn. Hắn cũng không muốn đảm nhiệm nhiều việc, sợ lộ ra sơ sót.
- Kính xin Dương sư ra tay, chỉ cần người chịu ra tay chỉ điểm, Thiên Huyền Vương quốc ta đồng ý dùng bất luận đồ vật gì để trao đổi...
Nghe thấy hắn từ chối, Trầm Truy bệ hạ vội vã quỳ gối.
Hắn lao lực, tốn tâm huyết mời tam sư tới, kết quả lại không thể ra sức, hy vọng duy nhất chính là vị trước mắt này. Nếu như đối phương thật sự không muốn ra tay, nhất định lão tổ sẽ không sống được bao lâu.
- Ngươi cảm thấy ta thiếu đồ hay sao?
Trương Huyền híp mắt lại.
- Không dám...
Trầm Truy bệ hạ sợ hết hồn.
Đùa sao, đối phương là danh sư còn lợi hại hơn so với mấy người Lưu sư, nếu muốn đồ gì, chỉ cần một câu nói, nhất định sẽ có vô số người vội vàng đưa tới. Mà bản thân hắn chỉ là quốc vương của một cái Vương quốc nho nhỏ mà thôi, đâu dám phí lời chứ.
- Được rồi, như vậy đi, giúp ta sưu tập một chút bí tịch liên quan tới võ giả thất trọng Thông Huyền cảnh, quý giá hay không cũng không sao cả, chỉ cần số lượng nhiều là được, lúc nào tìm được một ngàn bản trở lên, ta có thể cân nhắc chỉ điểm cho lão tổ của ngươi.
Trương Huyền lạnh nhạt nói.
- Sao?
Trầm Truy bệ hạ sững sờ.
Không phải ngươi nói không thiếu đồ vật sao? Bí tịch Thông Huyền cảnh... Có ý gì?
Hơn nữa một ngàn bản?
Khóe miệng hắn giật giật.
Thông Huyền cảnh ở trong Thiên Huyền Vương quốc đã được xem là nhân vật đứng đầu, bí tịch có thể làm cho nhân vật như thế tăng cao thực lực, coi như là Vương cung cũng không có bao nhiêu bản, vừa mở miệng ra đã là hơn một nghìn bản? Vị Dương sư này muốn làm gì?
- Nếu như khó khăn mà nói, thì thôi...
Trương Huyền xua tay.
- Không khó khăn, xin Dương sư yên tâm, trong vòng năm ngày nhất định ta sẽ hoàn thành...
Trầm Truy bệ hạ cắn răng một cái.
Đây là cơ hội duy nhất, một khi bỏ qua, tuyệt đối sẽ phải hối hận cả đời.
- Được rồi.
Trương Huyền không nói thêm nữa, lại tùy ý khoát tay áo một cái.
Trầm Truy bệ hạ cũng thức thời lùi ra.
Hắn vừa rời khỏi đại sảnh thì hai mắt Trương Huyền không nhịn được sáng ngời.
Không nghĩ tới bí tịch Thông Huyền cảnh khiến cho hắn đau đầu nhất lại được giải quyết đơn giản như vậy.
Dùng năng lực của hắn, muốn tìm bí tịch Thông Huyền cảnh, một hai bản có lẽ vấn đề không lớn, hàng trăm hàng ngàn bản, hầu như là chuyện không thể, Trầm Truy bệ hạ thì lại không giống, làm quốc vương bệ hạ, ra lệnh một tiếng. Muốn sưu tập mấy quyển bí tịch Thông Huyền cảnh vẫn rất là đơn giản.
Quan trọng nhất chính là, bản thân chỉ cần số lượng, không cầu chất lượng.
Bí mật không truyền có thể không lấy, chỉ cần có đủ nhiều bí tịch là được rồi.
- Lão gia...
Tôn Cường đi tới.
- Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, những người bên ngoài kia là sao vậy?
Vừa đến đã bị tam sư và Trầm Truy bệ hạ dò hỏi, hắn cũng không biết rõ rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
- Hồi bẩm lão gia, mấy ngày nay thanh danh của người đã truyền khắp toàn bộ Thiên Huyền Vương thành...
Tôn Cường giải thích đơn giản chuyện xảy ra trong mấy ngày này, giờ Trương Huyền mới hiểu được, đồng thời trong lòng không khỏi cảm khái, khó trách người người đều muốn trở thành danh sư, sức hiệu triệu thực sự quá là lớn.
- Lão gia, đây là thứ vừa nãy tam sư để lại...
Nói xong những chuyện này, Tôn Cường giao ra một cái giới chỉ không gian.
- Được rồi!
Trương Huyền gật gù.
Ba vị danh sư mình không thiếu tiền, bản thân lại nhọc nhằn khổ sở chỉ điểm, làm sao có khả năng một chỗ tốt cũng không có cơ chứ?
Nhỏ máu nhận chủ, nhìn một chút, con mắt Trương Huyền lập tức trợn tròn.
Chiếc nhẫn này so với thứ mà hắn sử dụng còn cao cấp hơn rất nhiều.
Tuy rằng cùng là giới chỉ trữ vật cấp thấp, thế nhưng bên trong lại có phạm vi đạt tới ba mươi thước vuông, so với không gian ba thước vuông trong tay hắn còn lớn hơn gấp mười lần.
Không nói đâu xa, chỉ riêng này một cái giới chỉ này, chỉ sợ cũng không dưới mấy trăm vạn kim tệ.
Bên trong lại còn chất đủ loại bảo bối, dược liệu quý hiếm cùng với kim tệ chất thành đống, tùy tiện lướt qua một hồi, e rằng cũng không dưới ngàn vạn.
- Thật là bạo tay...
Chỉ liếc mắt nhìn qua, Trương Huyền đã không nhịn được cảm khái.
Không hổ là danh sư, ra tay thật là hào phóng, tùy tiện đưa ra một thứ đã hơn ngàn vạn, so những người khác còn hào phóng hơn nhiều.
Đương nhiên, hắn cũng biết, mấy người Lưu sư này có ý định muốn lấy lòng, bằng không, chỉ chỉ điểm cho bọn họ tu vi một chút mà thôi, còn không đến mức tiêu tốn và đánh đổi như vậy lớn.
- Trong mấy ngày lão gia không có mặt, Lăng Thiên Vũ đại nhân cũng đã tới mấy lần, lại đưa ra năm trăm vạn kim phiếu...
Tiếp theo Tôn Cường lại đưa ra một xấp kim phiếu.
Mặc dù hắn biết địa vị hiện nay của bản thân đã tăng lên, thế nhưng những thứ mà người khác đưa cho hắn lại không dám ẩn giấu một chút nào, vẫn đưa ra đủ số.
- Đây là phí bái phỏng mà những người bái phỏng mấy ngày nay nộp lên, tiểu nhân đã thống nhất tạo thành một danh sách...
Nói xong, Tôn Cường giao ra một tấu chương, Trương Huyền tiếp nhận, tiện tay lật một chút, nhất thời sợ hết hồn:
- Đây là bao nhiêu người cơ chứ?
- Hồi bẩm lão gia, tổng cộng có hai mươi bảy vị bái phỏng, hơn nữa đều đã nộp tiền lên, tổng cộng là 8100 vạn...
Nói xong Tôn Cường khoát tay một cái, hai tên hộ vệ nhấc một cái rương đến, bên trong có đầy kim phiếu.
- Con mẹ nó...
Nhìn thấy kim phiếu chồng chất như núi ở trước mắt, Trương Huyền cảm thấy sắp phát điên rồi.
Trước đó hắn còn tưởng rằng kiếm được hơn hai ngàn kim tệ khó như lên trời, là chuyện trên cơ bản không thể. Sauk hi nhìn thấy thế mới biết được hắn vẫn đánh giá thấp lực uy hiếp của danh sư.
Chỉ cần báo tên tuổi ra, cái gì cũng không thấy mà đã có người tha thiết mong chờ đưa tới nhiều tiền như vậy... E rằng bất kỳ nghề nghiệp nào cũng không làm được điểm ấy.
- Ngươi đi nói cho bọn họ một chút, nếu đã nộp phí thì ngày mai tới đây, ta sẽ lần lượt chỉ điểm từng người. Nếu không giao phí, mời đi đi, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ không chấp nhận chỉ điểm nữa...
Xoa xoa mi tâm, Trương Huyền xua tay nói.
Người ta đã nộp tiền lên, hắn không khả năng trả về. Chỉ là, chỉ điểm cho hơn hai mươi người cũng đủ để khiến cho hắn bận bịu một lúc.
- Vâng!
Tôn Cường gật gù.
Thu cái rương và tất cả kim phiếu vào giới chỉ trữ vật, lúc này Trương Huyền mới tiện tay rút ra một tấm, đưa tới:
- Đây là thù lao của ngươi, ta đã nói rồi, theo ta chỗ tốt của ngươi không thiếu!
Muốn ngựa chạy trốn nhanh thì phải cho nó ăn đủ cỏ, nếu không có Tôn Cường mấy ngày nay chống đỡ, đừng nói có nhiều tiền như vậy, có khả năng bản thân hắn cũng không kiếm được bao nhiêu.
Lại nói, nhất định mấy ngày nay hắn cũng lo lắng sợ hãi không ít, chỉ là một ít kim phiếu mà thôi, chỉ cần có thân phận danh sư, muốn bao nhiêu còn không phải có bấy nhiêu hay sao?
- Một trăm vạn...
Nhìn thấy mệnh giá của tấm kim phiếu trong tay, Tôn Cường sợ hết hồn, trực tiếp ngã quỵ xuống mặt đất.
Số tiền này là con số màcả đời hắn cũng không kiếm được.
- Bắt đầu từ hôm nay, lão gia muốn ta làm gì, ta tuyệt đối sẽ không từ chối...
Trong lòng Tôn Cường âm thầm xin thề.
Từ khi đi theo vị lão gia này, chẳng những có tôn nghiêm, có tiền tài mà tu vi cũng đột phá, loại ân tình và coi trọng này là thứ mà cả đời hắn cũng không có được.
Có thể nói, vị lão gia này đã mở ra cho hắn một thế giới khác, ân tình rất lớn, giống như tái tạo vậy.
- Được rồi, ta đi ra ngoài một chuyến, chuyện những người này ngươi đi xử lý trước đi!
Trương Huyền khoát tay áo một cái.
Đối phương cảm kích chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn mà thôi, đối với hắn cũng không tính là gì. Việc quan trọng nhất hiện nay chính là lấy dược liệu, lại giúp Viên Đào, Triệu Nhã kích hoạt thể chất, sau đó... Ngủ!
Ngày hôm nay không nghỉ không ngủ, hắn đã sớm muốn gục, nếu không phải tu vi tăng cường, nhất định đã sớm nằm xuống ngủ say như chết rồi.
- Vâng!
Tôn Cường gật đầu.
Biết cửa trước có đầy người cho nên Trương Huyền từ cổng sau đi ra ngoài, rời khỏi phủ đệ, tìm một nơi không có ai, xóa bỏ ngụy trang, đổi y phục, lần thứ hai biến trở về dáng vẻ vốn có của mình.
Khôi phục dung mạo, Trương Huyền lập tức nhanh chân đi tới luyện đan sư công hội.
...
- Lão sư!
Trong phòng học của Lục Tầm, mấy học sinh chỉnh tề đứng ở trước mặt của hắn.
Trong đó có Chu Hồng trước đó đã lớp học của Trương Huyền đưa chiến thiếp, bằng hữu tốt Mạc Hiểu của Trịnh Dương cùng với mấy người khác.
Nếu như mấy người Viên Đào, Lưu Dương có mặt ở đây, nhất định có thể nhận ra được năm người này chính là mấy người trong danh sách tỷ thí cùng bọn họ.
Trước đó bọn họ đều chỉ là võ giả nhất trọng Tụ Tức cảnh, mà giờ khắc này, khí tức mỗi người lại rất hùng hồn, lực lượng mười phần, không ngờ tất cả đều đạt đến võ giả nhị trọng.
- Không tồi!
Nhìn tiến bộ của mấy vị học sinh này, Lục Tầm thoả mãn gật gù, nhìn dáng vẻ của bọn họ cũng không uổng phí tâm tư, đánh đổi cùng vô số tâm huyết của hắn.
Đạt đến võ giả nhị trọng, nếu như lại đối phó với tên Trương Huyền kia, tuyệt đối có thể nghiền ép.
- Lục lão sư, vị Dương Huyền danh sư kia... lại xuất hiện!
Đang muốn nói vài câu thì Vương Siêu lão sư đẩy cửa đi vào, hai mắt tràn ngập vẻ hưng phấn.
------oOo------
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận