Lại ở thời điểm Triệu Nhã dùng Phá Âm đan, bắt đầu tu luyện, trong một rừng cây nhỏ ở ngọn núi phía sau Hồng Thiên học viện, Viên Đào cuối cùng điều chỉnh tốt trạng thái, nhìn chằm chằm bình ngọc trước mắt.
Hắn là tán tu, hơn nữa thành tích sát hạch nhập môn quá kém. Hắn không giống Triệu Nhã, có chỗ ở riêng có thể ở. Hắn chỉ có thể cùng người khác chen chúc chung một chỗ. Hắn nghe Trương lão sư nói, bôi thứ trong bình ngọc lên, rất thống khổ, cũng rất nguy hiểm. Nhất định không thể ở bên trong ký túc xá. Nghi tới nghĩ lui, hắn đến nơi này.
Nơi này vừa yên tĩnh lại không có các loại man thú tập kích, rất thích hợp để tu luyện.
- Bắt đầu đi!
Trước khi tới đây, hắn đã hạ quyết tâm, không có gì lại do dự nữa. Hắn nhướng mày, mở bình ngọc ra.
Oong!
Một mùi máu tanh nồng đậm mạnh mẽ phả vào mặt. Ngay sau đó là một lực lượng hung bạo khiến da thịt người ta cũng run lên.
Thuần thục cởi trang phục toàn thân, hắn đổ chất lỏng trong bình ngọc ra, bôi đều lên người.
Tăng tăng tăng tăng!
Chất lỏng đỏ tươi vừa tiếp xúc với da, toàn thân Viên Đào giống như là bị kim đâm. Một cảm giác đau đớn xé rách tập kích đến, giống như muốn cứng rắn xé rách lớp da tay của hắn.
- A...
Dưới đau đớn mãnh liệt, hắn ngã xuống đất.
Loại đau khổ này vượt qua tất cả những đau đớn trước kia hắn từng phải chịu cộng lại. Giống như có một con dao nhỏ sắc bén, lột da hắn từ đầu đến cuối.
Trên mặt hắn rất nhanh không còn sắc máu, trở nên vô cùng trắng bệch. Trên đầu Viên Đào tuôn ra mồ hôi lạnh, toàn thân không ngừng run rẩy.
- Đau quá...
Trước mắt hắn hoa lên từng đợt, cũng sắp không kiên trì nổi.
Bất kể nói thế nào, hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mười sáu, bảy tuổi. Cho dù những chuyện hắn trải qua, có thể rèn luyện không ít, ở dưới thống khổ tuyệt đối, vẫn còn có phần lùi bước.
- Nếu không... Thôi đi... Hiện tại đã quá tốt rồi. Tăng thêm thực lực làm gì?
Một ý nghĩ xông ra, không ngừng xâm nhập trong đầu hắn.
- Nếu như buông tha... Trương lão sư có mắng ta hay không?
Lại vào lúc ý chí dao động, sắp tan vỡ, dường như có một bóng dáng xuất hiện ở trước mắt hắn.
Trương lão sư!
Hắn đang thản nhiên nhìn qua, nhăn mày lại, đầy vẻ không vui.
- Không được, ta không thể phụ sự kỳ vọng của hắn đối với ta...
Nhìn thấy được Trương lão sư hình như tức giận, trong lòng Viên Đào thầm giật mình, một lần nữa sinh ra ý chí chiến đấu vô cùng vô tận.
Trước khi gặp được Trương lão sư, hắn là câu chuyện cười trong miệng mọi người, béo mập như lợn, vụng về như trâu, tu vi còn kém. Hắn hỏi thăm mười vị lão sư, đều bị đuổi ra cửa, không ai để ý tới hắn.
Hắn vốn tưởng rằng cả đời này mình sẽ cứ sống cuộc sống tầm thường không có ý chí tiến thủ như thế. Kết quả... lại để cho hắn gặp được Trương lão sư.
Là Trương lão sư, không ngại hắn mập mạp, không chê cười thực lực của hắn thấp, thậm chí còn đặc biệt sáng tạo công pháp, mấy ngày mấy đêm không ngừng không ngủ tìm kiếm chất lỏng, để cho hắn tiến bước, đột phá!
Lão sư có ơn tri ngộ, bồi dưỡng đối với hắn.
Nếu như ngay cả chút thống khổ như vậy, hắn cũng không kiên trì nổi, vậy làm thế nào còn mặt mũi gặp lại?
Trương lão sư, yên tâm đi. Ta nhất định sẽ không để cho lão sư thất vọng. Ta nhất định sẽ chịu đựng, nhận được sự tán dương của ngài!
Trong lòng hắn sinh ra một sự kiên trì, hai mắt hắn mở ra. Loại cảm giác đau đớn tê tâm liệt phổi hình như cũng giảm đi rất nhiều.
Không biết qua bao lâu.
Đau đớn chậm rãi giảm xuống. Hắn cúi đầu nhìn lại. Lúc này hắn mới phát chất lỏng màu đỏ bôi lên, lại được thân thể hấp thu tất cả. Trên da cũng mọc ra một tầng dày khôi giáp, giống như mảnh vảy.
Tuy rằng hắn không biết đây là vật gì, nhưng lại biết, lực phòng ngự của hắn bất chợt tăng lên không chỉ gấp mấy lần.
- Trương lão sư nói, bôi thứ này không phải một lần là có thể hoàn thành. Tiếp tục!
Nhìn thấy được trong bình ngọc còn thừa lại không ít chất lỏng, Viên Đào lại lấy ra, bôi lên toàn thân.
Bôi một lần, trải qua một lần thống khổ. Vừa mới bắt đầu, còn có chút sợ hãi. Nghĩ đến không thể để cho Trương lão sư thất vọng, Viên Đào càng lúc càng kiên định.
Cuối cùng, hắn hoàn toàn dùng hết chất lỏng màu đỏ trong bình ngọc.
- Ta đây là...
Cúi đầu nhìn lại, Viên Đào lúc này mới phát hiện, sau khi hoàn toàn hấp thu hết những chất lỏng màu đỏ này, bên ngoài thân thể hắn xuất hiện thêm một lớp sừng dày, tương tự như mảnh vảy.
- Thử xem...
Trong lòng hắn nghi ngờ, sinh ra một loại khát vọng. Hắn một đầu húc về phía cái cây nhỏ cách đó không xa.
Răng rắc!
Một tiếng động vang lên. Cây lớn có kích thước bằng miệng chén thoáng cái bị hắn đụng gãy. Hắn cảm giác giống như gãi ngứa, hoàn toàn không có chút đau đớn.
Đồng tử hắn co lại.
Đây là phòng ngự thật mạnh, lực lượng lớn tới mức nào?
- Lão sư... ta thành công rồi...
Nhớ tới thống khổ phải trải qua trước đó, Viên Đào xiết chặt nắm đấm, không nhịn được nước mắt chảy ra.
Cuối cùng không phụ sự kỳ vọng của lão sư...
Trương lão sư, điều lão sư muốn ta làm, ta đã làm được!
......
Cùng thời khắc đó, cố gắng tu luyện còn có Vương Dĩnh, Trịnh Dương, Lưu Dương.
Nhận được cước pháp, thân pháp do Trương lão sư truyền thụ, Vương Dĩnh không chút do dự nào, về đến nhà lập tức bắt đầu tu luyện, thực lực từng bước tăng thêm.
Trịnh Dương lại không ngừng trùng kích võ giả nhị trọng, tranh thủ trong vòng năm ngày đạt được Đan Điền cảnh.
Lưu Dương cũng bắt đầu tu luyện quyền pháp thiên đạo, quyền phong gào thét vù vù vang dội.
Năm đại đệ tử, tất cả đều bận rộn tu luyện. Trương lão sư làm người trong lòng bọn họ bội phục nhất, lúc này cuối cùng đưa tay ra, lười biếng duỗi thắt lưng, tỉnh lại.
- Tại sao ta lại ngủ ở chỗ này?
Mở mắt ra hắn mới phát hiện, mình ngủ ở chỗ nghỉ tạm thời trong phòng học. Nơi đây không có đệm chăn, lại hoàn toàn không cảm thấy lạnh lẽo. Chẳng biết lúc nào trên người hắn được đắp lên từng món trang phục.
Có trang phục của nam, có trang phục của nữ...
Không ngờ là năm học sinh sợ mình cảm lạnh, cởi áo khoác ra đắp cho mình.
- Đám tiểu tử này...
Trương Huyền lắc đầu.
Ngày hôm qua quá mệt mỏi, hắn ngồi ở trên ghế lại ngủ mất. Chắc là mấy học sinh này sợ làm phiền mình nghỉ ngơi, nâng mình đến nơi này, sau đó trang phục lên.
Xem ra hắn cũng thật sự quá mức mệt mỏi. Bằng không, dựa vào thực lực, hắn không có khả năng bị người nâng đi, còn hoàn toàn không có cảm giác.
Ngủ một giấc tỉnh lại, hắn cảm thấy mệt mỏi toàn thân đã bị quét sạch.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài, hắn chỉ thấy thời gian không còn sớm. Hóa ra đã đến trưa ngày hôm sau.
- Tiền thu rồi, thế nào cũng phải đi xem một chút...
Vị “danh sư” mình thu của người khác hơn tám ngàn vạn. Ngày hôm qua mệt tới rối tinh rối mù, không có tinh lực để ý tới, ngược lại cũng thôi. Ngày hôm nay đã khôi phục lại, dù thế nào mình cũng phải chỉ điểm cho bọn họ một chút.
Nếu không, trong lòng cũng áy náy.
Một lần nữa hắn trở lại phủ đệ. Chỉ thấy Tôn Cường nước mắt lưng tròng, kiễng chân ngóng trông.
Sau khi ăn một chút, Trương Huyền bảo hắn gọi những người đã giao tiền theo thứ tự trước sau, tiến vào gặp mặt.
Những người này cơ bản đều đến bình cảnh tu luyện, muốn đột phá.
Tu vi không có cách nào đột phá, nói trắng ra là giống như con sông dừng lại không chảy tiếp. Nhất định là phía trước bị ngăn chặn. Hắn nắm giữ Thiên Đạo Đồ Thư Quán, rất dễ dàng nhìn ra bế tắc ở chỗ nào, sau đó lợi dụng ngân châm và chân khí tinh thuần, giúp bọn họ đột phá cũng không khó.
Dù sao những người này đều đã tu luyện trong thời gian dài, lực lượng tích góp từng tí một đủ, chỉ thiếu một bước qua cửa mà thôi.
Điều Trương Huyền phải làm chỉ là giúp bọn họ dọn sạch một bước này vào cửa lớn, lại giống như mở một cái miệng nhỏ trên con kênh. Chỉ cần có một chỗ bị phá vỡ, dòng nước mạnh mẽ sẽ tuôn ra, hoàn toàn phá vỡ lỗ thủng.
Đương nhiên, nói ra đơn giản, nhưng đổi lại thành các danh sư khác, khẳng định rất khó làm được.
Mỗi người có thể chất khác nhau, công pháp tu luyện khác nhau, thói quen khác nhau... chỗ kinh mạch bế tắc, khẳng định cũng hoàn toàn khác nhau. Giống như lá cây, trên thế giới không có hai chiếc lá nào giống nhau. Chỗ người tu luyện bế tắc, cũng tuân theo cái lý này.
Không có Thiên Đạo Đồ Thư Quán nhìn ra chỗ thiếu hụt, đừng nói để cho hắn đột phá, thiếu sót gì đó sợ rằng cũng không nhìn ra được.
...
Bên ngoài phủ đệ.
Tôn Cường đẩy cửa đi ra, nhìn quanh một vòng:
- Người kế tiếp...
- Thật ngại quá, làm phiền nhường đường một chút.
Hắn còn chưa nói dứt lời, một giọng nói vang lên. Hai người thanh niên đi nhanh tới trước mặt.
Đó chính là Lục Tầm, Vương Siêu từ Hồng Thiên học viện, đặc biệt tới gặp Dương sư.
Nhìn thấy được bọn họ thân mặc trang phục lão sư, mọi người tuy rằng không vui trước loại hành vi chen ngang này, nhưng vẫn nhường ra một lối đi.
- Tôn quản gia, chúng ta là...
Vương Siêu bước lên trước, vội vàng ôm quyền.
Bọn họ cũng chờ hơn một ngày, vốn tưởng rằng dựa vào thân phận lão sư sao kim, nhất định có thể khiến Dương sư nhìn với cặp mắt khác xưa, gọi tiến vào trong. Kết quả...
Dương sư một ngày không xuất hiện. Vừa xuất hiện liền trực tiếp gọi người, căn bản không thu bái thiếp, khiến cho bọn họ nhịn không được có chút nóng nảy.
- Lăn!
Không đợi hắn nói hết lời, lông mày Tôn Cường nhíu lại một cái:
- Ngươi tưởng đây là nhà ngươi sao? Trực tiếp xông tới? Xếp hàng phía sau đi!
- Ta...
Bị một quản gia chỉ có Bì Cốt cảnh quát mắng, sắc mặt Vương Siêu nhất thời đỏ lên, thiếu chút nữa bùng nổ.
Làm lão sư sao kim, hắn đi tới chỗ nào, đều được người tôn sùng. Thiên Huyền vương quốc không có danh sư, hắn và Lục Tầm, gần như được cho là người được hoan nghênh nhất. Vốn tưởng rằng chỉ cần mình đi tới trước mặt, nói ra thân phận cho đối phương biết, chắc hẳn có thể đưa ra bái thiếp, thuận lợi tiến vào phủ đệ. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, tên quản gia béo mập này không đợi hắn nói xong, bảo hắn lăn.
- Thế nào, không muốn tuân thủ quy định sao?
Tôn Cường vẫy bàn tay một cái:
- Có tin chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, không cần ta động thủ, lại có người ném ngươi ra ngoài hay không?
Nhân vật nhỏ, dế nhũi từ chỗ nào xuất hiện?
Cửa phủ đệ Danh sư cũng muốn chen ngang. Thực sự không biết trời cao đất rộng.
Hắn tuy rằng không phải danh sư, nhưng những người này đều tới xin gặp. Chỉ cần hắn nói thêm một câu, khẳng định có người nguyện ý ra tay.
Nghe hắn nói như thế, Vương Siêu tức giận, toàn thân run rẩy.
Loại nhân vật nhỏ này, ở nơi khác, hắn tiện tay đập chết, cũng không có người nào dám nói thừa. Hiện tại lại bảo hắn lăn, còn muốn ném hắn ra ngoài...
Gương mặt hắn đỏ lên, xiết chặt nắm đấm. Tuy rằng tức giận, nhưng hắn cũng không dám nói thừa.
Ngày hôm nay, bọn họ qua là muốn nhận được thiện cảm của Dương sư, trở thành học đồ của hắn. Người còn chưa có gặp, nếu thật sự đắc tội với quản gia, chuyện sau đó cũng sẽ không cần trông cậy nữa.
- Tôn quản gia đừng nóng giận. Tại hạ là Lục Tầm, lão sư của Hồng Thiên học viện, muốn bái kiến Dương sư. Mong rằng Tôn quản gia có thể tiến cử một chút...
Đưa tay kéo bằng hữu tốt, Lục Tầm bước lên trước, cười nói.
- Lục Tầm lão sư?
Tôn Cường sửng sốt.
Tuy rằng hắn chỉ là thương nhân của một cửa hàng, đại danh của Lục Tầm lão sư, hắn lại đã sớm nghe nói. Đó là con trai độc nhất của đế sư Lục Trầm đại sư. Trong toàn bộ Thiên Huyền vương quốc, hắn là người có khả năng trở thành danh sư nhất.
Không chỉ có như vậy, hắn không đến hai mươi lăm tuổi, tu vi đã đạt được Ích Huyệt cảnh, thiên tư mạnh mẽ. Trong toàn bộ vương quốc cũng có thể xếp danh hiệu cao.
Bởi vì những thân phận này, cho dù võ giả thất trọng cường giả Thông Huyền cảnh nhìn thấy hắn, đều phải lấy lễ đối đãi, rất sợ tiếp đón không chu đáo.
Vừa rồi... không ngờ mình bảo hắn “lăn”?
Khụ khụ, có phần quá xui xẻo.
Vừa rồi đắc tội ba vị danh sư, lại đắc tội một danh sư tương lai...
Nhìn lão gia vung tay lên, muốn quát mắng ai lại quát mắng người đó, vô cùng thoải mái. Tại sao tới mình lại khó như vậy?
------oOo------
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận