Đối mặt với đại quân Kinh Giao, Chu Thiên Giáng đến tầm của một mũi tên thì dừng lại. Khoảng cách này làm cung thủ đối phương mất đi uy lực.
Chu đại quan nhân từ trong xe lấy ra một cái loa đồng lớn, hướng về phía đại quân Kinh Giao hô:
- Những người đối diện nghe đây, ta là Chu Thiên Giáng chủ soái của đại quân Thiên Bồng. Đám người các ngươi dám tác loạn phạm thượng, vốn là tội không thể tha, nhưng niệm tình các ngươi đều là binh sĩ Đại Phong, bị tên tặc tử Huyền Minh mê hoặc. Cho nên, bổn soái mở cho các ngươi một cơ hội, nếu đầu hàng thì bổn soái sẽ không truy cứu bất cứ trách nhiệm nào. Sau mười hơi thở, nếu các ngươi vẫn cứng đầu bổn soái sẽ hạ lệnh xung phong liều chết. Đến lúc cũng đừng trách bổn soái độc ác. Nếu không đầu hàng người liền thiến rồi cho ăn xuân dược ngâm mình trong dấm chua.
Chu Thiên Giáng ác độc hô, đây chính là dùng kế sách công tâm chiêu hàng đối phương. Chu Thiên Giáng biết bản thân mình nhiều quân, nhưng toàn là loại tốt mã dẻ cùi. Đối phương chính là đội quân có trang bị tốt nhất Đại Phong, chỉ cần dùng riêng cung nỏ cũng đã ngăn được bọn họ liều chết xông lên.
Binh lính của đại quân Kinh Giao nghe Chu Thiên Giáng nói xong không ít người bắt đầu dao động. Ở trong lòng bọn họ, hoàng quyền chính là không thể mạo phạm. Hơn nữa lại đối mặt với đại quân Thiên Bồng, hung danh của quân đội Chu Thiên Giáng truyền xa, ai cũng không muốn gặp phải đối thủ như vậy.
Trên tường thành, Đại Ngưu sau khi nghe được thanh âm của Chu Thiên Giáng thì kích động tru lên.
- Đúng là đại nhân, chính là đại nhân của chúng ta, người không có chết, haha, Chu đại nhân không có chết!
Đại Ngưu kích động hơi điên, mang theo thiết côn hướng xuống dưới thành mà chạy.
Lúc này không có ai để ý đến Đại Ngưu, những huynh đệ từng ở bên Chu Thiên Giáng ai ai cũng kích động la to. Ở trong lòng bọn họ, Chu đại quan nhân có thể sánh ngang với Thành Võ Hoàng về độ quan trọng. Chu Nhất, Hạ Thanh trong mắt cũng lóe ra nước mắt, hai người tuy không rõ Chu đại nhân làm sao sống lại, nhưng thanh âm này, ngữ điệu này đúng là của Chu Thiên Giáng có một không hai ở Đại Phong.
Thành Võ Hoàng nghe xong tâm tình cũng cực kì vui mừng, cái tên tiểu vô lại này khuyên hàng cũng ác độc như vậy, nhưng ông cũng nghe thoải mái. Thành Võ Hoàng lập tức phân phó:
- Huyền Châu, sai người đáp lại Chu Thiên Giáng, trẫm cho hắn đặc quyền, giết hay thả đều mặc hắn toàn quyền quyết định.
- Nhi thần tuân chỉ!
Huyền Châu kích động đáp lại, khẩn trương ra lệnh cho mười người cùng kêu lên, đem lời của Thành Võ Hoàng truyền ra ngoài.
Hoắc Chấn Sơn thấy binh sĩ của mình bắt đầu dao động, đối mặt với đại quân Thiên Bồng hắn không dám hạ lệnh liều chết xông lên, đành phải hô to:
- Không được nghe hắn nói bậy, hoàng tử Huyền Xán ở kinh thành đã đăng cơ xưng đế, các ngươi ai dám đầu hàng chính là địch nhân của Đại Phong. Đừng quên còn có người nhà của các người, tân hoàng giận dữ sẽ liên lụy cửu tộc đấy.
- Hahaha… !
Chu Thiên Giáng cầm loa cười một trận to:
- Các huynh đệ, biết bổn soái vì sao mất tích vài ngày không? Bổn soái đã sớm phát hiện Huyền Minh, Huyền Xán không phải thứ gì tốt, hai kẻ khốn khiếp kia dám cùng với lão tử đấu, bọn họ còn non lắm. Cho nên, bổn soái sớm đã ở kinh thành mai phục nhân mã, một ngày trước đã đem Huyền Minh, Huyền Xán bắt, ngay cả bà già hoàng hậu kia cũng bị trói lại. Lúc này kinh thành đang chờ đợi Thành Võ Hoàng trở về, mà Sở Vân đại nhân cũng dẫn binh mã tự mình đến nghênh đón Thành Võ Hoàng. Đây chính là cơ hội cuối cùng của các ngươi, hy vọng các ngươi đừng làm lão tử tức giận.
Thành Võ Hoàng nghe Chu Thiên Giáng nói xong trên mặt cũng lộ vẻ xấu hổ Người này mắng Huyền Minh, Huyền Xán thì cũng như đang mắng hắn vậy.
Lời nói của Chu Thiên Giáng thật sự có hiệu quả, đại quân Kinh Giao nghe xong sắc mặt đại biến, không ít binh sĩ đã bắt đầu buông cung nỏ xuống.
- Khốn khiếp, đừng nghe hắn nói bậy. Đội giám trảm nghe lệnh, ai dám đầu hàng lập tức giết!
Trong long Hoắc Chấn Sơn bắt đầu hoảng sợ, nếu bàn về tài ăn nói thì hắn không phải đối thủ của Chu Thiên Giáng.
Trong long Chu Thiên Giáng mừng thầm, Hoắc Chấn Sơn càng cưỡng chế thì binh lính sẽ càng bất mãn. Xem ra chỉ cần nói thêm vài câu, cơ bản không cần đánh nữa rồi.
Đúng vào lúc này cửa thành Dư Gia Bình mở ra một khe hở, Đại Ngưu cưỡi ngựa vọt ra.
- Đại nhân, chớ cùng bọn khốn khiếp đó nói nhiều, giết bọn chúng! Đại Ngưu reo hò một tiếng, tay giơ thiết côn liều mạng phi tới. Nghẹn lâu như vậy Đại Ngưu ta hôm nay phải ra tay giết cho thống khoái.
Chu Thiên Giáng tức giận đến ruột cũng bị chuột rút, tại sao lại đem kẻ ngu này thả ra ngoài cơ chứ, quả thực là phá hư đại sự của hắn.
- Tên ngu Đại Ngưu, kiếp sau lão tử không muốn gặp lại ngươi. Người đâu…. Giết !
Chu Thiên Giáng không thể để Đại Ngưu trước mặt mình rơi vào đường cùng chỉ có thể hạ lệnh liều chết xông lên.
Do quá hứng phấn nên Đại Ngưu đã một mình chạy xuống dưới thành, buộc binh sĩ canh giữ bên dưới mở cửa thành xông ra ngoài.
Chưa vội nói đến việc Đại Ngưu xông lên giết địch, bên trên thành Thành Võ Hoàng đang rất vui mừng. Vừa rồi hắn đã cho Chu Thiên Giáng mặt mũi, đem quyền sinh sát giao vào trong tay hắn. Kỳ thật trong nội tâm Thành Võ Hoàng, những kẻ phản bội bên dưới đều đáng bị chu di cửu tộc. Hiện tại Đại Ngưu xông lên chém giết, chính là tâm ý của Thành Võ Hoàng, ông chính là sợ tên tiểu tử Chu Thiên Giáng thiện tâm quá mức nên sẽ bỏ qua mọi chuyện. Ông ta cũng không hiểu nỗi khổ trong lòng vị Chu đại quan nhân kia, hắn ta cũng không phải là kẻ thiện tâm, chỉ có điều là chẳng còn biện pháp khác mà thôi.
- Đại Ngưu thật đúng là dũng tướng của Đại Phong chúng ta, không hổ là kẻ dám dánh người của Tĩnh Vương.
Thành Võ Hoàng vui mừng nói.
- Haha, Đại Ngưu bản tính ngay thẳng, đối với tên tiểu tử Chu Thiên Giáng trung thành tận tâm.
Vệ Triển cũng đi theo gật đầu, đối mặt với thiên quân vạn mã mà dám một thân một mình xông lên liều chết, chỉ với dũng khí này thì đã ít người có thể sánh bằng.
Thành Võ Hoàng và Vệ Triển đứng xem náo nhiệt, vể mặt như “vui sướng khi thấy người gặp họa”, khiến cho Chu Nhất và đám người Hạ Thanh sợ hãi. Đại Ngưu đầu óc có hơi ngốc nghếch, nhưng tình cảm giữa các huynh đệ bọn họ đã xâm nhập vào tận đáy lòng, bọn họ không thể đứng yên nhìn Đại Ngưu chịu chết.
- Chu Nhị, người và điện hạ Huyền Châu bảo vệ hoàng thượng. Hạ Thanh, huynh đệ chúng ta đi cứu Đại Ngưu.
Chu Nhất nói xong trực tiếp từ trên tường thành thả người xuống.
Hạ Thanh vừa muốn động thân đuổi theo, thì Chu Nhị kéo Hạ Thanh lại:
- Mang cái này theo
Chu Nhị lấy lựu đạn đưa cho Hạ Thanh.
Trong những ngày thủ thành vừa qua, mấy người huynh đệ bọn họ cũng không nỡ dùng tới lựu đạn. Hôm nay lại phá lệ, nếu như vẫn không dùng tới sợ là Chu đại nhân phải tịch thu lại mất. Hạ Thanh cũng không khách khí, trực tiếp cầm lấy đặt trong thắt lưng, đao vung lên. “Vù” một tiếng tung người xuống dưới tường thành.
Thành Võ Hoàng nhìn Chu Nhất, Hạ Thanh phi thân xuống tường thành, trong lòng không khỏi trầm trồ khen ngợi. Chu Nhất, Hạ Thanh đều là quan viên trong An Sát Viện, một tuần ti một thông phán lẽ ra đều thuộc hàng quan văn. Nhưng biểu hiện hôm nay thật dũng mãnh, võ tướng trong quân cũng chưa chắc đã sánh được.
- Vệ Triển, An Sát Viện thật là tàng long ngọa hổ trẫm rất tán thưởng, nhưng mà ngươi là niêm can xử cũng không thể đánh mất hàng đầu.
Thành Võ Hoàng lòng háo thắng nổi lên, ý nói Thanh Long Vệ cũng nên biểu lộ tuyệt chiêu.
Vệ Triển cười mỉm, Chu Nhất vốn xuất thân từ Niêm Can Xử, nên bản thân cũng cảm thấy rất vinh dự.
- Đội ba Thanh Long nghe lệnh, xuống thành giết phản tặc, cùng Chu Thiên Giáng tụ hợp.
Vệ Triển hạ lệnh một tiếng,, hai mưu người trong Thanh Long Vệ lập tức thả người bay xuống tường thành, hướng về phía quân định xông đến.
Hoắc Chấn Sơn đem cung thủ bố trí đều hướng về phía Chu Thiên Giáng. Phía tường thành đa phần đều là bộ binh đang trèo lên, Đại Ngưu như mãnh hổ giữa bầy cừu, vung mạnh côn thép tiến lên phía trước. Chu Nhất, Hạ Thanh cùng với Thanh Long Vệ bước đi như bay, rất nhanh đã tiến đến bên cạnh Đại Ngưu.
Tuy Hoắc Chấn Sơn binh mã đông, nhưng đám người Chu Nhất lại là những người có sức chiến đấu dũng mãnh. Đối phương để trèo được lên thành đã vứt vỏ ngựa chiến, căn bản là không địch nổi đám người Chu Nhất. Nếu như là kỵ binh hạng nặng, chỉ cần tiến thêm một bước là có thể đem đám người Chu Nhất dẫm dưới chân ngựa. Tuy nhiên, hảo hán không địch được bốn hướng, hổ sợ sói đi theo đàn, hai mươi người vừa tới đã bị bao vây, lâm vào chiến đấu trong vũng bùn không thoát ra nổi.
Mặt khác, Chu Thiên Giáng đã hạ lệnh liều chết xông lên, nhưng đội quân đầu tiên chỉ có không đến hai nghìn chiếc khiên, giơ đầu mâu bắt đầu tiến lên phía trước. Chu Thiên Giáng cũng không phải kẻ ngốc, không thể lấy tính mạng của chính mình ra đùa được. Binh sĩ cầm khiên vừa xông lên đối phương liền bắn tên. Tuy rằng cung nỏ uy lực không nhỏ, nhưng chỉ cần bắn xong mũi đầu tiên liền mất thời gian căng cung đặt tên, hơn nữa bắn kiểu này rất lãng phí mũi tên. Chu Thiên Giáng tin tưởng thời gia đối phương phóng mưa tên không dài.
Chu Thiên Giáng mang theo không ít người, nhưng chân chính có khả năng đánh trận lại không nhiều. Ngoại trừ hai ngàn binh sĩ cầm khiên đi tiên phong, với một nghìn binh sĩ phía sau Chu Thiên Giáng là người do Chu Tứ huấn luyện ra. Trừ ngần ấy người, những người còn lại bao gồm cả binh mã ở Bành thành cũng bị dọa khiến cho mặt khô vàng ra, chứ nói gì tới dân chúng được tập hợp tới. Có lẽ đều sợ tới choáng váng rồi. Nhưng ở trong mắt đối phương chỉ thấy, những người này lưng thẳng eo nhỏ phải huấn luyện thế nào mới được như vậy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận