Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Linh dị
  3. Thiên Giáng Đại Vận (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 30: Tĩnh Vương tiến cử hiền tài (2)

Thiên Giáng Đại Vận (Dịch) (Đã Full)

  • 272 lượt xem
  • 1778 chữ
  • 2023-01-31 13:58:39

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Thành Võ Hoàng thoáng nhìn qua Tĩnh Vương, lại quay sang nhìn bốn vị Hoàng tử: - Đúng như Hoàng thúc các ngươi nói sao?

Bị Thành Võ Hoàng truy hỏi đến cùng, bốn vị Hoàng tử hơi run, nước trong chậu trên đầu sánh ra ướt cả người. Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử mím môi không đáp lại.

Tam Hoàng tử vẫn đứng thẳng: - Bẩm Phụ hoàng, Hoàng thúc nói không sai, trên đường về, mấy huynh đệ bọn con xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ nên có xô xát một chút.

- Hừ! Xô xát? Thực đáng làm tấm gương tốt cho con dân Đại Phong ta mà. Các ngươi nghe rõ cho ta, phạt các ngươi đội chậu quỳ đến giờ lâm triều, khỏe như vậy thì trẫm để cho mà thể hiện! Dứt lời, Thành Võ Hoàng nổi giận hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Tĩnh Vương vẫn đợi cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng của Thành Võ Hoàng nữa mới nháy mắt: - Mấy tiểu tử thối, mau bỏ chậu xuống đi. Hoàng huynh không đau lòng, thúc thúc ta thì có. Ta nói cho các ngươi, các ngươi có thể ngồi, có thể nằm, nhưng không được rời khỏi cánh cửa này. Ta đi tìm người canh chừng các ngươi, nếu Phụ hoàng của các ngươi tới đây thì nhanh đội cái chậu lên đấy.

Mấy vị Hoàng tử vừa nghe vậy vội vàng bỏ chậu xuống, lúc này ôm chậu đến mỏi gãy tay rồi, nếu phải đội cả đêm chắc phải bỏ mạng.

Thành Võ Hoàng vừa quay về tẩm cung, Vệ Triển đã vọt ra. Ông ta vẫy lui mọi người, chỉ để lại một mình Vệ Triển trong phòng.

- Thế nào, có phải Vương đệ kia của ta lại mềm lòng không?

- Ha ha, Thánh thượng đoán không sai, ngài vừa rời đi, Tĩnh Vương đã bắt đầu làm người tốt rồi.

Thành Võ Hoàng chỉ vào ghế dựa: - Ngồi xuống nói đi, ở đây không có người ngoài.

- Tạ ơn Bệ hạ.

- Vệ Triển, theo như thái độ vừa rồi, trong lòng lão Đại, lão Nhị vẫn còn không phục, lão Tứ vẫn là chưa gánh vác được. Còn lão Tam, xem ra biểu hiện không tệ, biết nhìn thời thế, trẫm rất hài lòng.

- Bệ hạ, mấy vị Hoàng tử đều còn trẻ, cần phải chịu nhiều sóng gió mới có thể thành tài. Không bằng chúng ta cứ chờ một hai tháng, sắp xếp cho bọn họ làm một vài chuyện, tôi luyện năng lực khống chế triều thần của bọn họ.

- Ừ, ưng non không được rèn luyện chẳng bao giờ bay được cao. Sau một thời gian nữa trẫm sẽ thu xếp ổn thỏa cho bọn chúng.

Nói đến đây, Thành Võ Hoàng thở dài một tiếng: - Ôi, nếu bọn chúng có thể trưởng thành, trẫm cũng không cần phải lo lắng như vậy. Hiện giờ thì cả triều văn võ, thậm chí ngay cả thuế phú cũng không đòi được, chẳng lẽ trẫm quá nhân từ rồi sao?

Vệ Triển khẽ mỉm cười: - Bệ hạ không cần buồn, hôm nay Tĩnh Vương đã nói với thần ngài ấy muốn tới Thục Thiên Phủ.

Thành Võ Hoàng sáng mắt lên: - Hả? Hoàng đệ lười nhác kia của ta cuối cùng đã đồng ý hoạt động một chút rồi hả?

- Ha ha, Tĩnh Vương gia xuất mã, tin chắc Quốc Cữu Gia cũng sẽ phải nể mặt mũi một chút. Bên phía Lão Thái hậu, hẳn là Bệ hạ cũng cần vấn an nhiều hơn.

Nghe Vệ Triển nói vậy, sắc mặt Thành Võ Hoàng hơi khó coi. Vị Quốc cữu kia ngang ngạnh ương bướng không phải mới một hai ngày, vì không muốn bác bỏ Thánh ý của Mẫu hậu, Thành Võ Hoàng đã nhiều lần nhường nhịn, cũng vì rơi vào một chữ “hiếu”.

- Vệ Triển, cữu cữu kia của trẫm có vẻ hơi quá rồi. Mặc kệ là ai, đừng quên, Hoàng đế của Đại Phong triều này là trẫm, chứ không phải Chu gia bọn họ. Vệ Triển, trẫm lệnh ngươi giám thị Quốc Cữu một cách nghiêm mật, đặc biệt là thân thích là y cài trong quân. Nếu có hành động gì giết! Ánh mắt Thành Võ Hoàng bắn ra hung quang, Thành Võ Hoàng lúc này mang đầy khí phách giết huynh đoạt vị năm đó.

- Tuân chỉ!

Vệ Triển thưa vâng, thấy trời không còn sớm bèn khom người cáo lui.

Lâm triều hôm sau, Ngụy công công xướng tên xong, đám văn võ đại thần nhìn nhau. Tất cả mọi người đều biết hai ngày nay Thành Võ Hoàng đang phiền muộn vì thuế phú, chẳng ai muốn đụng vào cái xui xẻo này.

- Khởi bẩm Hoàng huynh, thần đệ có tấu! Tĩnh Vương hạ mí mắt, đứng dậy.

Văn võ cả triều đều sửng sốt, bình thường Tĩnh Vương chỉ có pha trò nói mát, sao hôm nay lại chủ động thượng tấu?

Thành Võ Hoàng hơi mừng: - Tĩnh Vương, có chuyện gì cứ tấu.

- Khởi bẩm Hoàng huynh, thủy tai phủ Hà Đô, nạn dân trải khắp đô phủ, nếu không giải quyết việc này chỉ sợ dân sinh không yên. Chưa kể, sĩ tốt trong quân cũng không phải làm bằng sắt, bọn họ không có cơm ăn làm sao có sức bảo vệ an nguy cho Đại Phong ta? Cho nên, thần đệ cả gan khẩn cầu Hoàng huynh sớm cứu nạn dân, sớm chia lương bổng.

Tĩnh Vương vừa dứt lời, văn võ đại thần đã cảm thấy hơi khó tin, đặc biệt là Thượng thư Binh bộ Lý Hồng, cảm kích tới chỉ hận không thể rơi lệ.

Thành Võ Hoàng trợn mắt, trong lòng tự nhủ không phải ngươi đang nói lời thừa chứ? - Tĩnh Vương, trước mắt ngân khố quốc gia trống không, xin hỏi, lấy tiền đâu ra?

- Hoàng huynh, ngày nộp thuế đã qua từ lâu, sao chưa tìm người đi thúc thuế?

- Hộ bộ đã nhiều lần phái người, đều là không công mà về. Sao nào? Tĩnh Vương có chọn được ai thích hợp sao?

- Ha ha, thần đệ tiến cử một hiền tài, đừng thấy người này trẻ tuổi, hắn tài trínhanh nhẹn, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Tĩnh Vương khẽ mỉm cười.

Thành Võ Hoàng tự nhủ ngươi già đến rụng răng cả rồi mà còn trẻ cái rắm, ngươi bớt khoác lác đi, cứ trực tiếp xin chỉ là xong, phí nhiều võ mồm như vậy làm gì? Nhưng hai huynh đệ vẫn phải diễn.

- Không biết Tĩnh Vương nói tới ai?

Tĩnh Vương ưỡn ngực, nhìn mọi người một lượt: - Thần!

Thực ra Tĩnh Vương muốn nói “Thần đệ nói tới” ai ngờ tiếng “đệ” còn chưa nói ra, Thành Võ Hoàng đã không kiên nhẫn được nữa.

- Chuẩn tấu! Tĩnh Vương, đệ có thể đảm đương trọng trách này, Hoàng huynh rất vui. Thành Võ Hoàng khẽ gật đầu.

- A, không phải, cái đó, không phải thần đệ nói thần đệ, thần đệ nói tới một người khác. Tĩnh Vương nổi nóng, thực là không để cho ai nói chuyện mà.

Thành Võ Hoàng sửng sốt: - Một người khác?

Tĩnh Vương khẽ khom người, cực kỳ nghiêm túc đáp: - Thần đệ tiến cử môn sinh thiên tử hiền tài Quốc Tử Giám Chu Thiên Giáng làm Tuần Sứ quan Đốc Thuế.

Tới đây thì không chỉ Thành Võ Hoàng, mà cả triều văn võ đều ngây ngẩn cả người, không ngờ Tĩnh Vương lại đề cử Chu Thiên Giáng đi thúc thuế. Ý gì đây?

Vài vị Thượng thư Hộ bộ, Lễ bộ, Lại bộ nhìn nhau, trong ánh mắt đều có vẻ vui sướng khi người gặp họa, còn các học chính Quốc Tử Giám lại vui ra mặt.

Bọn họ vốn tưởng rằng Tĩnh Vương là người của Binh bộ, xem ra không phải. Tĩnh Vương đưa tiểu tử Chu Thiên Giáng kia tới Thục Thiên Phủ đốc thuế, lão Quốc Cữu nổi giận còn không dọa tiểu tử đó chết khiếp đi ấy chứ. Còn nữa, nếu quay về mà không hoàn thành nhiệm vụ, mấy người này cùng có tội, Chu Thiên Giáng cũng có tội lớn.

Nghĩ vậy, cả triều văn võ và các học chính đều coi như đã có được cơ hội báo thù. Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở, một dãy quan văn đều ồn ào đồng ý.

- Thần tán thành!

- Thần đồng ý với đề cử của Tĩnh Vương, Chu Thiên Giáng là thích hợp nhất!

- Bệ hạ anh minh, thần cũng đồng ý là Chu Thiên Giáng.

- Tĩnh Vương tuệ nhãn hơn người, nhận ra anh tài, thần cũng đồng ý!

Mẹ ơi, nếu Chu đại quan nhân ở đây lúc này chỉ sợ sẽ cảm động tới lệ rơi đầy mặt, không ngờ các văn thần này lại tôn sùng mình tới vậy.

Thành Võ Hoàng cũng ngơ ngẩn, có phải mới sáng sớm Tĩnh Vương đáng chết này đã uống rượu tới mức hồ đồ rồi không? Chuyện lớn như vậy không ngờ lại bảo một tên tiểu tử nhãi ranh đi làm, không phải điên rồi sao?

Thành Võ Hoàng cũng hiểu hai phủ Thục Thiên và Trung Đô căn bản chính là thế lực của Quốc cữu đối kháng với mình, thậm chí có thể nói, trong đó còn có bóng dáng của lão Thái hậu. Nếu không phải vì phạm vi thế lực liên quan quá rộng, chỉ cần một đạo Thánh chỉ của ông ta là có thể bắt quan viên hai phủ lại. Tối qua ông ta còn cảm thấy Tĩnh Vương đúng là người tốt nhất, có thể giúp mình hòa hoãn một chút mâu thuẫn với mẫu hậu và Quốc cữu, ai ngờ Hoàng đệ này lại đẩy sang Chu Thiên Giáng.

Một đám võ tướng đều đang ngây ngốc nhìn, không biết nên ủng hộ hay nên phản đối. Bình thường Tĩnh Vương vẫn đứng về phía bọn họ, nếu phản đối chỉ sợ đắc tội với Tĩnh Vương gia. Hiếm khi vị Vương gia lười nhác này lại đề cử một người, nếu các võ quan đứng ra phản đối, không chọc tức Tĩnh Vương gia mới lạ. Nhưng nếu không phản dối, ai cũng biết coi như đã đẩy Chu Thiên Giáng xuống hố lửa rồi.

- Tĩnh Vương, trẫm cảm thấy đệ xử lý việc này vẫn là thích hợp nhất. Ta thấy đệ cứ tự mình xuất mã đi, Chu Thiên Giáng sẽ đi theo bên cạnh đệ. Thành Võ Hoàng cau mày đề xuất một phương án điều hòa.- Không không, gần đây thần đệ đau lưng, thở cũng không thông, đôi khi đầu óc còn hơi mê muội, hai ngày nay không buồn ăn uống, cơm cũng ăn không vào. Hoàng huynh, sức khỏe của thần đệ yếu như vậy, người cũng đừng ép đệ. Tĩnh Vương không chút do dự từ chối thành ý của Thành Võ Hoàng.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top