Trần Truyền đặt đồ đạc về chỗ cũ, đậy thùng lại. Hắn đi đến phòng khách, tìm một chiếc điện thoại quay số, nhấc ống nghe lên, nói: “Nơi này là Niên trạch…”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Này, Trần Truyền, ngươi đang làm gì thế? Đừng có ở nhà mãi, ra ngoài đi dạo đi?”
Hắn nhớ ra, đây là giọng của Đinh Kiêu, bạn cùng bàn hồi trung học. Hắn nghe thấy giọng ở đầu dây bên kia rất ồn ào, chắc là gọi từ bốt điện thoại trên đường. Hắn hỏi: “Ngươi đang ở đâu?”
“Còn có thể ở đâu? Chỗ cũ, phố ăn vặt Tự Tại. Đại Lực và Diện Qua đều đang ở đây này. Dạo này ngươi làm gì thế? Chẳng thấy người đâu cả.”
Trần Truyền nói: “Các ngươi chơi đi, ta dạo này có chút chuyện, không đi được.”
“Haizz, đang tìm chỗ đi chơi à? Ta nói này, có chuyện gì đừng giữ trong lòng, anh em giúp được sẽ giúp. Đừng nói đâu xa, nhà ta có cái xưởng này, cho ngươi một chức vị còn không đơn giản?”
Trần Truyền cười một tiếng, nói: “Cần thì ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu.”
Hắn không nói chuyện mình thi vào Võ Nghị Đại học đường. Đinh Kiêu làm việc rất nghĩa khí, nhưng cũng là một người hay ba hoa. Nếu bây giờ nói ra, đảm bảo ngày hôm sau tất cả bạn học đều biết. Vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến chúc mừng hoặc làm quen. Hắn còn phải chuẩn bị cho kỳ thi tái kiểm tra nhập học, thật sự không có thời gian để đối phó những chuyện đó.
“Đúng rồi, ngươi biết không…” Giọng của Đinh Kiêu đột nhiên cao lên, “Hàn Lão Tam đi Mặc Lan rồi, chuyện này lan truyền khắp nơi rồi! Mẹ nó, thằng nhóc đó đi gặp vận chó gì thế! Thành tích của hắn còn không tốt bằng ngươi đấy!”
Trần Truyền hơi bất ngờ: “Công ty Mặc Lan?”
“Còn có công ty nào nữa? Thằng nhóc này đừng nói là đắc ý cỡ nào luôn!” Vừa nói, cái vẻ ghen tị của Đinh Kiêu như thể tràn ra từ điện thoại.
Trần Truyền ừ một tiếng.
Công ty Mặc Lan, tên đầy đủ là “Công ty Cao Lĩnh Mặc Lan”, trụ sở chính nghe nói ở thành phố Trung Tâm. Ở thành phố Dương Chi là một chi nhánh khá quan trọng. Bề ngoài chủ yếu kinh doanh mỹ phẩm, nhưng thực tế công ty này đã sớm thâm nhập vào mọi mặt đời sống của thành phố Dương Chi và các huyện trấn xung quanh. Phần lớn ăn mặc đi lại của người dân đều có liên quan đến Mặc Lan và các công ty con của nó.
Theo Niên Phú Lực nói riêng, một nửa nghị viên của cục hội đồng thành phố đều lấy tiền của Mặc Lan, nửa còn lại thì giúp Mặc Lan đếm tiền. Mấy đời dân chính trưởng làm việc đều phải nhìn sắc mặt của công ty Mặc Lan.
Công ty này còn có đội an ninh độc lập, cũng có nơi đào tạo nhân viên riêng. Người bạn học này của hắn chắc là đến nơi đó. Vậy thì quả thật không đơn giản, có lẽ là ở nhà đã tìm mối quan hệ nào đó. Loáng thoáng nhớ là nhà họ Hàn hình như quản lý việc cấp nước?
Sau khi Đinh Kiêu nói một hồi, lại nghĩ tới chuyện gì, lớn giọng nói: “Đúng rồi, tiệc liên hoan tốt nghiệp cuối tháng đừng quên nhé.”
Trần Truyền nói: “Nhớ rồi, không quên được.”
“Hây, vậy ta cúp máy đây, Đại Lực bọn hắn giục quá trời.”
Trần Truyền cúp điện thoại, trở về phòng. Tiếp theo hắn phải chuẩn bị cho kỳ thi tái kiểm tra nhập học. Tính từ tháng sáu, nhìn thì còn ba tháng, nhưng cũng chỉ có chút thời gian đó thôi, còn lâu mới đến lúc có thể thả lỏng.
Và rốt cuộc vì sao tiền thân lại bị người ta giết chết, nguyên nhân trong này cũng rất khó nắm bắt. Mặc dù chuyện đó xảy ra ở vùng ngoại ô, cách thành phố rất xa, nhưng nếu không cần thiết, hắn vẫn quyết định cố gắng ít ra ngoài dạo chơi.
Hắn lấy một tấm bản đồ thành phố Dương Chi, trải ra trên bàn. Lại lấy ra một cuốn sổ nhỏ có ghi “Võ sự ghi chép”, ánh mắt dời đi, hình như đang tìm kiếm cái gì đó. Ở vài chỗ còn dùng bút chì khoanh tròn lại.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, rất nhanh đã đến giờ ăn tối. Cả nhà Niên Phú Lực lần lượt trở về, trong nhà cũng náo nhiệt lên. Đợi đến khi cả nhà ngồi vào bàn cơm, Niên Phú Lực nói: “Nhóc con, hôm nay ngươi đi tìm chỗ ở rồi à?”
Trần Truyền nói: “Dạ, dượng.”
Niên Phú Lực ừ một tiếng, nói: “Thế nào rồi?” Hắn chỉ thuận miệng hỏi, đoán chừng hôm nay mới là ngày đầu tiên, phần lớn là không có kết quả gì.
Trần Truyền nói: “Hôm nay con đã đến Võ Nghị Đại học đường rồi.”
“Võ Đại?” Niên Phú Lực đột nhiên nhìn hắn, hết sức kinh ngạc, “Ngươi tới đó làm gì?”
Trần Truyền mỉm cười nói: “Con đang định nói với dì và dượng đây, hôm nay con đã vượt qua kỳ thi nhập học của Võ Nghị Đại học đường, khai giảng sẽ chuyển đến trường ở.”
“Thi vào Võ Đại? Ngươi?”
Niên Phú Lực kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn Trần Truyền từ trên xuống dưới, giống như lần đầu tiên biết đến đứa cháu này.
Võ Đại là cái nơi gì? Mỗi năm không biết bao nhiêu người muốn chen chân vào. Ngụy Lão Hổ không ưa hắn, con trai vào được Võ Đại mà khoe khoang cả năm trời!
Hắn không khỏi nghi ngờ: “Ngươi không gian lận đấy chứ?”
Vu Uyển lập tức không vui, đẩy hắn một cái: “Sao con ta lại không qua nổi?”
Trần Truyền cười nói: “Dượng, con làm sao mà gian lận? Con không quen biết ai, cũng không có tiền, thầy của Võ Nghị dựa vào cái gì mà giúp con?”
“Cũng đúng.”
Niên Phú Lực lại nhìn hắn mấy cái, trong ánh mắt có một vẻ phức tạp khó tả. Trần Truyền còn nhận thấy, trong vẻ mặt dì cũng có một chút ưu tư, nhưng phần nhiều là vui mừng.
Một lát sau, Niên Phú Lực cầm đũa gõ gõ lên mặt bàn, nói: “Võ Đại là một con đường xuất thân, vào được đó là trong túi sớm nhét sẵn gạch vàng rồi, nhưng ngươi còn một cửa tái kiểm tra đúng không?”
“Dạ.” Trần Truyền gật đầu, “Có kỳ thi tái kiểm tra nhập học.”
“Vậy là được.” Niên Phú Lực lại gõ thêm một cái, nói: “Nhóc con, ta nói cho ngươi biết, trong này có mánh khóe. Dù có nhập học rồi, thì cái việc qua được hay không qua được kỳ thi tái kiểm tra, đó là sự khác biệt rất lớn. Ta không biết Võ Đại đã để ngươi qua bằng cách nào, nhưng dù có thể nhập học, chưa chắc ngươi đã qua được kỳ thi tái kiểm tra.”
Vu Uyển có chút lo lắng, nói: “Ông nó, vậy phải làm sao?”
Niên Phú Lực xua tay với nàng ta, nhìn Trần Truyền, nói: “Tiểu Truyền, ban đầu ngươi tính thế nào?”
Trần Truyền nghĩ một chút nói: “Con định tìm một quyền xã để học một chút, chỉ là không biết chỗ nào đáng tin cậy, đang muốn hỏi thăm dượng thử xem.”
Niên Phú Lực ngả người ra sau, nghĩ một hồi, nói: “Quyền xã thì đừng đi, chỗ đó phức tạp lắm, mánh khóe quá nhiều, tiền thì mất nhiều, đồ thật chưa chắc đã học được, còn dễ dính phải rắc rối.”
Trần Truyền gật đầu, thành tâm thỉnh giáo: “Vậy dượng, con nên làm thế nào?”
Niên Phú Lực xoa xoa mấy sợi tóc lún phún trên đầu, nói: “Từ giờ đến ngày nhập học còn hai tháng đúng không?”
Trần Truyền nói: “Dạ đúng, dượng.” Trên thực tế là còn ba tháng đến ngày khai giảng chính thức, nhưng học sinh mới đăng ký cần phải đến trường báo danh trước một tháng, cho nên tính là hai tháng cũng không sai.
Niên Phú Lực nói: “Tiểu Truyền, ta tìm cho ngươi một người, ngươi đi theo người đó học một thời gian, cố gắng lần này thi qua.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận