- Bốp bốp bốp!
Sau khi Lương Như Hoa bắt được cô, bà ta liền dùng bàn tay to bản, béo tròn của mình tát ba cái liên tục vào gương mặt bé nhỏ của Dương Tử Mi. Ăn ba cái tát mạnh như búa bổ đó, đầu Dương Tử Mi choáng váng, hai má đỏ bừng bừng đau buốt.
- Đồ đê tiện.
Lương Như Hoa tát xong liền ném cô xuống đất, sau đó vừa mắng vừa lôi thằng con trai quý tử của bà ta về nhà.
Dương Tử Mi nghiến răng, sờ sờ tay lên gò má vừa bị đánh đau của mình, đôi mắt đen láy của cô lóe lên sự căm phẫn tột độ!
Cô nhanh chóng đứng dậy chạy về nhà, kéo hộc tủ, lấy ra bảy cây đinh sắt, sau đó chạy thẳng lên núi, đến ngay mộ tổ tiên của nhà trưởng thôn Dương Đức Minh.
Tuy sư phụ cô đã nói là phá hoại phong thủy mồ mả của tổ tiên người khác là một việc rất bất nhân, rất phi đạo đức nhưng Dương Đức Minh kia là một kẻ xấu xa, thế nên cô nghĩ diệt kẻ xấu cũng là một cách hành thiện!
Sau khi tìm thấy huyệt tụ dương khí của mộ, cô liền dùng đinh sắt sắp thành Thất Sát Trận, sau đó cô vừa niệm chú vừa dùng đinh cắm xuống đất.
Nửa năm nay cô đã học rất nhiều về bùa chú nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô thực hành chúng trên thực tế!
Sau khi bày xong Thất Sát Trận, cô lại quan sát ngôi mộ đó một lần nữa. Hai luồng sương trắng đen vốn rất rõ ràng kia giờ đột nhiên vô cùng hỗn tạp, chúng như một bầy ruồi nhặng bay tán loạn phía trên mộ.
Phong thủy của ngôi mộ đó rõ ràng đang từ may mắn, tốt lành dần chuyển thành phong thủy xui xẻo, tai ương.
Nếu như phong thủy nhà âm có liên hệ mật thiết đến họa và phúc của người sống đúng như lời sư phụ nói và những gì trong Thuật Tàng viết, vậy thì trưởng thôn Dương Đức Minh xấu xa kia, các người hãy nhận lấy hậu quả đi, hừ!
- A…
Lúc xuống núi, Dương Tử Mi đột nhiên nghe có tiếng kêu khe khẽ vang lên từ một bụi cây gần đó. Âm thanh nghe như tiếng rên của ai đó vậy.
Cô hiếu kỳ tiến đến bụi cây, nhưng chưa kịp đến gần thì đã cảm giác có một luồng khí lạnh xộc tới khiến cô rùng mình một cái.
Đây là một nơi hoang vu, thanh vắng, chẳng lẽ xảy ra vụ án giết người gì sao.
Cô căng thẳng nhìn ra xung quanh.
Bốn bề yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng chim thi thoảng vang lên.
Đúng lúc này, từ trong bụi cây, một cánh tay thõng ra.
Cánh tay này có các ngón tay dài xinh xắn, móng tay cũng được cắt sạch sẽ nhưng lại trắng bệch trông rất đáng sợ.
Cô thở sâu, tiếp tục lấy dũng khí tiến về phía trước!
Chỉ thấy một thiếu niên mặc đồ đen tầm mười lăm tuổi, tóc đen, mày rậm, mũi cao, mi cong và dài đang cắn chặt môi, mắt nhắm thiêm thiếp, mặt trắng bệch đang nằm run rẩy trong bụi cây đó.
Dương Tử Mi vô cùng nghi hoặc.
Nơi thâm sơn cùng cốc này, sao lại xuất hiện một thiếu niên anh tuấn như vậy chứ?
Còn luồng khí lạnh kia thì lại xuất phát từ người của cậu ta.
Luồng khí lạnh xộc tới, Dương Tử Mi bất giác lùi lại vài bước, sau đó cô chăm chú nhìn qua thiếu niên kia.
Chỉ thấy có một luồng khí đen đang bao trùm trên đỉnh đầu của thiếu niên, thì ra là âm sát khí vào não nên cậu ta mới bất tỉnh và đau đớn như thế.
Dương Tử Mi đang không biết phải làm sao, có nên nhúng tay vào chuyện này không!
Nếu muốn phá giải âm sát khí thì phải dùng đến thuật pháp, nhưng trước giờ cô chưa từng làm qua, huống hồ sư phụ cũng đã từng nói nếu dùng thuật pháp thì sẽ tổn hao nguyên khí. Giờ nguyên khí của cô vẫn chưa ổn định, nếu không đủ sức thì không những không hóa giải được âm sát khí mà còn bị âm sát khí phản kích nữa.
Thôi vậy, hay là gọi sư phụ đến vậy.
Nhưng cô vừa đi được mấy bước thì nghe “ọc” một tiếng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên kia đã nôn ra một ngụm máu đen, mặt càng trắng hơn nhìn rất đáng sợ.
Âm sát khí kia đang xâm nhập vào phổi tạng, nếu như không cứu thì thiếu niên kia coi như mất mạng.
Tuy không quen biết gì, nhưng cô cũng không nỡ thấy chết không cứu, nếu để thiếu niên khôi ngô thế kia về cõi vĩnh hằng thì thật sự quá đáng tiếc.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận