Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Quân Sự Xây Dựng
  3. Thịnh Đường Quật Khởi (Dịch)
  4. Chương 61: Tin dữ (thượng)

Thịnh Đường Quật Khởi (Dịch)

  • 94 lượt xem
  • 1829 chữ
  • 2024-10-01 10:43:37

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dương Thủ Văn hiểu được ý nghĩ của Dương Thừa Liệt: Ông chuẩn bị buông tay vụ án này!

Đời trước, người bạn tốt vì phá được một vụ án mà bị mất mạng, sau khi phá án xong đã tới thăm Dương Thủ Văn.

Hai người hàn huyên rất nhiều, nhưng điều Dương Thủ Văn khắc sâu nhất là câu nói lúc y gần đi.

Trên đời này, không có vụ án nào không thể phá, chỉ là có muốn phá hay không, có thể hay không, có dám hay không...

Có muốn hay không, Dương Thủ Văn đương nhiên hiểu được có ý gì, có dám hay không, nói toạc ra chính là ngươi có thể gánh vác được hậu quả hay không, về phần có thể hay không thì lại bao hàm rất nhiều loại ý tứ. Nhưng theo suy nghĩ của Dương Thủ Văn thì chính là ngươi có năng lực hay không.

Vụ án trước mắt này rất rắc rối phức tạp.

Hiện tại xem ra, liên lụy vào vụ án này rất rộng.

Đối với một huyện úy mà nói, chuyện này trên cơ bản đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực của Dương Thừa Liệt. Phải biết rằng, đây cũng không phải là xã hội pháp trị ở đời sau. Ở thời đại này, trên có mệnh lệnh, dưới phải vâng theo. Nếu làm không tốt, cả nhà của Dương Thừa Liệt sẽ bị liên lụy vì vụ án này, thậm chí có thể bị hại cả nhà… Năm đó, Dương Thừa Liệt vì tránh né kẻ thù, bất đắc dĩ ẩn cư vào Xương Bình. Thật vất vả trôi qua mười mấy năm, thật sự không cần phải vì vụ án này mà trả giá nhiều như vậy.

Ngoài cửa sổ, trăng tròn.

Dương Thủ Văn lẳng lặng ngồi ở trên giường, dưới ánh trăng, nhìn giấy dầu bao.

Hắn do dự thật lâu sau, vươn tay muốn mở giấy dầu bao ra, nhưng mỗi lần khi hắn đặt tay trên giấy dầu bao, lập tức rụt trở về.

Giấy dầu bao này giống như một chiếc hộp ma Pandora.

Cũng không ai biết sau khi mở ra sẽ gặp phải hậu quả gì.

Dương Thủ Văn vô cùng hiếu kỳ, nhưng cũng rất chú ý cẩn thận. Bởi vì hắn biết rõ, một khi mở giấy dầu bao này ra, rất có thể sẽ mang đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Mà hậu quả này, hắn và Dương Thừa Liệt chỉ sợ đều không thể chịu nổi…

Cha đã quyết ý buông tay mặc kệ, như vậy tiếp theo, nhất định là tận lực không đếm xỉa đến.

Dương Thủ Văn dùng sức xoa bóp khuôn mặt cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào màn cửa sổ đã trắng bệch.

Hắn ngồi cả đêm, trời không ngờ sắp sáng rồi.

Dương Thủ Văn cuối cùng hạ quyết tâm, tạm thời không mở giấy dầu bao ra.

Có lẽ khi sóng gió qua đi, hắn sẽ mở ra giấy dầu bao này. Nhưng trước lúc đó, vẫn không cần đụng vào là tốt nhất.

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên cảm thấy một trận thoải mái.

Nhét giấy dầu bao vào trong túi tùy thân, Dương Thủ Văn nằm ở trên giường ngửa mặt lên trời, chỉ cảm thấy một cơn mỏi mệt.

***

Nhưng Dương Thủ Văn ngủ không được bao lâu, đã bị Ấu Nương gọi dậy.

Hắn dưới sự lôi kéo của Ấu Nương và Thanh Nô, đi vào quảng trường luyện quyền, luyện trong chốc lát, trời đã sáng hẳn.

Có lẽ là do mắc mưa, thêm vào một đêm không ngủ, tinh thần của Dương Thủ Văn không tốt lắm.

Hắn không cậy mạnh, sau khi luyện trong chốc lát, cảm giác không thoải mái lắm, ngồi ở ngưỡng cửa bảo điện Đại Hùng nghỉ ngơi, vừa để Ấu Nương và Thanh Nô luyện công, vừa giám sát Dương Mạt Lỵ quỳ rạp trên mặt đất, tiếp tục liên hệ kim thiềm dẫn đạo thuật.

Trong đầu mờ mịt, Dương Thủ Văn nhắm mắt lại.

Đúng lúc này, hắn cảm thấy có người đi tới, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn.

- Trần tiên sinh!

Trần Tử Ngang một thân thanh sam, giống như hôm qua, cả người nhìn qua tao nhã như ngọc, khiến cho người khác muốn thân cận.

- Sắc mặt của Hủy Tử không tốt lắm?

- Ồ, đêm qua ngủ không được ngon giấc, vì thế có chút không thoải mái.

Dương Thủ Văn không có giấu diếm, cười giải thích một chút.

Trần Tử Ngang gật đầu, hạ giọng nói:

- Đúng vậy, xem bộ dạng cháu là biết, đêm qua cháu chắc chắn không ngủ ngon rồi.

Trong lòng giật nảy mình, Dương Thủ Văn quay đầu nhìn lại.

- Cháu xem quầng thâm trên mắt cháu, rất rõ ràng.

Trần Tử Ngang chỉ tay vào ánh mắt của Dương Thủ Văn, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái.

Dương Thủ Văn cười gượng một tiếng, quay đầu qua chỗ khác. Lời nói của Trần Tử Ngang dường như có hàm ý khác, khiến hắn lập tức sinh ra lòng cảnh giác. Chẳng lẽ Trần Tử Ngang đã biết được Dương Thủ Văn ngày hôm qua giám thị gã? Hay là gã đã phát hiện ra cái gì?

- Đúng rồi, trước đó vài ngày, nghe nói nơi này đã xảy ra án mạng?

- Đúng vậy.

Trần Tử Ngang cười nói:

- Ta nghe Nhị Lang nói, đêm hôm đó ngươi còn giết một tên thích khách, quả nhiên là anh hùng thiếu niên.

Tính cảnh giác trong lòng Dương Thủ Văn càng phát ra mãnh liệt, hắn hạ giọng nói:

- Tiên sinh nói giỡn, như ta sao có thể xem là anh hùng thiếu niên chứ, chẳng qua là khi tình huống hiểm ác, bất đắc dĩ mới ra tay. Cũng là nhờ may mắn, nếu không đã chết ở trong chùa Di Lặc này rồi.

Nói xong, Dương Thủ Văn còn lộ ra vẻ mặt nghĩ mà sợ.

Nụ cười của Trần Tử Ngang càng tăng lên:

- Nói cũng đúng, trên đời này sợ nhất là bị bất đắc dĩ mà làm việc. Tránh được việc nào thì cứ tránh, nếu can thiệp vào, ngược lại sẽ rước họa sát thân. Sau này Hủy Tử cũng không nên lỗ mãng giống như ngày đó.

Hắn tuyệt đối là có hàm ý khác!

Lúc này nếu Dương Thủ Văn còn nghe không ra ám chỉ của Trần Tử Ngang thì không xứng là một kẻ xuyên việt.

Con ngươi ngưng tụ, hắn vừa muốn mở miệng, đã thấy Trần Tử Ngang đứng dậy.

Gã nhìn chung quanh thiền viện, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Ấu Nương và Thanh Nô đang cười đùa, ánh mắt lập tức trở nên càng thêm dịu dàng. Gã thở dài:

- Vì giai nhân mà ra tay, đôi khi, một khi cháu đứng ra thì chẳng khác nào không còn đường lui. Đôi khi, ta thật hy vọng a nương cháu còn sống, ít nhất có thể cảnh tỉnh ta.

Nói xong, Trần Tử Ngang thản nhiên rời đi, như không có chuyện xảy ra cả.

Dương Thủ Văn nghe hiểu được, Trần Tử Ngang đang cảnh cáo hắn, hoặc là muốn thông qua hắn cảnh cáo Dương Thừa Liệt... Vì giai nhân mà ra tay sao? Dương Thủ Văn híp mắt nhìn bóng lưng của Trần Tử Ngang biến mất, trong lòng lại cảm nhận được áp lực cực lớn.

Chẳng lẽ nói, Trần Tử Ngang cảm giác được cái gì rồi sao?

Hắn ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên đứng dậy.

- Hủy Tử ca ca, huynh muốn đi đâu?

Ấu Nương ở trên quảng trường gọi hắn, Dương Thủ Văn khoát tay áo với Ấu Nương và Thanh Nô:

- Ấu Nương, các muội chơi đi, ta có việc muốn nói với cha.

Nhìn ra được, Ấu Nương có chút mất mát.

Ánh nắng đẹp như vậy, đúng là lúc chơi đùa tốt nhất.

Ấu Nương đột nhiên cảm thấy có chút không vui cho lắm… Trước kia Hủy Tử ca ca còn ngốc nghếch, sẽ thường xuyên chơi đùa cùng nàng. Nhưng hiện tại, Hủy Tử ca ca minh mẫn lại, lại rất ít cùng nàng chơi đùa. Ấu Nương không rõ lắm, Hủy Tử ca ca minh mẫn là tốt hay xấu, chẳng quả là cảm thấy trong lòng không quá thoải mái.

Nhưng không sao cả, ta có một bí mật với Hủy Tử ca ca, người khác cũng không biết!

Nghĩ đến đây, Ấu Nương lại trở nên vui vẻ! Đứng thế kìm dương mã, nàng quơ nắm tay nhỏ, bắt đầu luyện công.

Dương Thủ Văn cũng không biết, trong lòng của Ấu Nương sinh ra rất nhiều ý nghĩ.

Hắn vội vã tìm Dương Thừa Liệt, lại phát hiện Dương Thừa Liệt mới rời giường, đang rửa mặt ở cửa hiên.

Dương Thủ Văn đi qua, ở bên tai Dương Thừa Liệt nói nhỏ hai câu.

Dương Thừa Liệt có vẻ sửng sốt, dùng khăn lau mặt một phen, rồi sau đó hít sâu một hơi nói:

- Một khi đã như vậy, vậy tốt nhất... chuyện này coi như chưa từng xảy ra. Hủy Tử con cũng đừng tiếp tục truy tra, tiếp theo chúng ta hãy tập theo dõi người Túc Mạt Mạt Hạt. Về phần mấy vụ án mạng kia, chúng ta cũng đừng xen vào nữa, có người tiếp nhận hết rồi.

- Cha, ý của cha là...

- Bá Ngọc không hổ là tài tử, ở trong quan trường lăn lộn mười năm, coi như là luyện được bản lãnh thật sự.

- Lần này gã tới kỳ thật chưa chắc là tra án, chỉ sợ phần nhiều là muốn nhắc nhở chúng ta, không cần đi điều tra tiếp.

- Là như vậy sao?

Dương Thủ Văn lộ ra vẻ ngạc nhiên, cúi đầu trầm tư.

Ngẫm lại, thật sự rất có thể!

Nếu không phải như vậy, tại sao gã vừa đến đã lộ ra sơ hở, lôi kéo Dương Thụy hỏi thăm mọi việc?

Chỉ sợ gã là muốn thông qua miệng của Dương Thụy, nhắc nhở Dương Thừa Liệt. Rồi sau đó lại thông qua Dương Thủ Văn để cảnh cáo Dương Thừa Liệt.

Từ sau khi minh mẫn lại, Dương Thủ Văn luôn có một loại cảm giác mình rất xuất sắc.

Nhưng sau khi đã xảy ra chuyện này, hắn mới phát hiện, dường như hắn quá khinh thường cổ nhân rồi.

Đúng vậy, những cổ nhân này có lẽ không có khả năng dự đoán tương lai giống hắn, nhưng có thể trở thành người tài trong thời đại này, sao có thể là nhân vật dễ đối phó chứ? Lại nói tiếp, Trần Tử Ngang ở đời sau càng nổi tiếng bởi vì bài “Đăng U Châu đài ca” được biết đến rộng rãi. Nhưng đối với quyền mưu và trí tuệ của gã lại rất ít người tán thưởng. Vì thế Dương Thủ Văn cũng tự tiện cho rằng, Trần Tử Ngang là một tên mọt sách. Nhưng hiện tại xem ra, Trần Tử Ngang cũng không phải là một tên ngốc thích đọc sách, tâm tư của gã sợ là cũng không đơn giản.

Không chỉ có Trần Tử Ngang, còn có Dương Thừa Liệt!

Dương Thủ Văn cảm thấy, hắn cần phải điều chỉnh tâm tình của mình, để tránh sau này đối diện với những người này gặp hạn té ngã.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top