Dương Thủ Văn mỉm cười, hạ giọng nói:
- Phụ thân hà cớ gì phải hao tâm tổn trí vào chuyện này?
Con cảm thấy Lư Vĩnh Thành làm tất cả chuyện này, thứ nhất là muốn có được 300 võ hầu từ trong tay của phụ thân, thứ hai chính là muốn thay đổi toàn bộ người trong huyện Xương Bình thành người của lão, còn ông ta rốt cục thì đang muốn làm chuyện gì? Con lại không cảm thấy quá lo lắng. Tình hình hiện tại khá bất lợi cho phụ thân, chi bằng tạm thời người hãy lùi một bước, nếu phụ thân ra tay trước như vậy, con thiết nghĩ Lư Vĩnh Thành cũng không dám áp bức phụ thân quá chặt.
Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, chúng ta hãy thờ ơ lạnh nhạt đứng ngoài quan sát để xem trong hồ lô của Lư Vĩnh Thành, ông ta định bán thuốc gì.
Dương Thừa Liệt đã thể hiện ra ngoài sự cứng rắn của ông cho nên Lư Vĩnh Thành chưa chắc đã dám động thủ lần nữa.
Mời Lý Thực ra mặt, ép Dương Thừa Liệt ra khỏi thành Xương Bình, dự rằng đây chính là hành động cuối cùng của lão ta. Nếu như lúc này đây, Dương Thừa Liệt tiếp tục đối chọi với Lư Vĩnh Thành thì tuyệt đối không phải là một sự lựa chọn thông minh, sáng suốt. Có những lúc nên lùi một nước thì phải lùi một bước, Dương Thừa Liệt đã làm huyện úy mười mấy năm rồi, đạo lý ở bên trong ông hiểu rất rõ ràng, cho nên ông đã nghe theo lời của Dương Thủ Văn, khẽ gật đầu đồng ý.
Tuy rằng không cam lòng nhưng tình thế không chiều theo lòng người.
- Nếu đã như vậy, con hãy lập tức sai A Bố Tư Cát Đạt nghĩ cách liên lạc với Cái Lão Quân, bảo bọn họ cẩn thận thêm một chút.
Lư Vĩnh Thành nghĩ cách đuổi ta ra khỏi thành, rất có khả năng sẽ tiện tay thanh trừ ông ta. Trong tay của lão còn có 300 binh mã của phủ đô đốc, tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác.
- Con đã hiểu.
300 phủ binh của phủ đô đốc U Châu, dự rằng đây chính là đồ nghi trượng trong tay của Lư Vĩnh Thành.
Chỉ có điều lão ta định làm chuyện gì? Dương Thủ Văn cảm thấy mưu đồ của Lư Vĩnh Thành không đơn giản, thậm chí có khả năng, chuyện này dính dáng đến gia tộc Lư gia ở Phạm Dương đứng đằng sau lưng.
Căn cứ vào những hiểu biết về Lư Vĩnh Thành, địa vị của người này trong gia tộc không nhận được sự coi trọng cho lắm.
Về điểm này, từ chuyện lão ta đã giữ chức chủ bộ hơn 20 năm là có thể nhìn ra được manh mối. Trên thực tế, trong những nhà đại quý tộc, dòng dõi quý tộc, có rất nhiều người giống như Lư Vĩnh Thành. Thiên tư của họ không được tốt, cũng không có tài hoa gì hết, càng không có bối cảnh đằng sau. Mặt khác, tài sản của đại tộc thế gia chỉ dành cho những đứa con cháu có tài năng và thiên tư, người như Lư Vĩnh Thành thì làm sao có thể nhận được sự chú ý đặc biệt đó?
Tuy nhiên, vì để đảm bảo lợi ích của gia tộc, những đại tộc thế gia kia vẫn sẽ gửi con cháu bình thường của mình đến luyện tập ở trong quan phủ. Đương nhiên, sau khi những người này vào trong quan phủ thì gia tộc sẽ không bao giờ chú ý đến nữa, đây chẳng qua chỉ là sắp xếp vấn đề kế sinh nhai cho con cháu trong gia tộc, đồng thời cũng là để tăng cường tiếng nói của gia tộc ở một địa phương nào đó, nhưng suy cho cùng thì những người này cũng không quá được coi trọng.
Lư Vĩnh Thành bước vào con đường làm quan chính là vì tương lai của gia tộc, thoắt một cái đã 20 năm trôi qua, trên thực tế lão ta cũng coi như có được chút thành tựu.
Nhưng chỉ là một chủ bộ bé nhỏ của Xương Bình, tuyệt đối không thể nhận được sự coi trọng của gia tộc. Sở dĩ lần này Lư Vĩnh Thành được gia tộc gọi về huyện Kế, nhìn qua cũng biết trong chuyện này có vấn đề, hoặc cũng có thể nói là Lư gia Phạm Dương đã giao cho Lư Vĩnh Thành một nhiệm vụ đặc biệt?
Liên tưởng đến chuyện trước đó, huyện nha bị thích khách tấn công, Dương Thủ Văn càng cảm thấy trong chuyện này có vấn đề rất lớn.
Hắn cũng tin rằng Dương Thừa Liệt không thể không nhìn ra điểm này.
Hai cha con ngầm hiểu nhau, không có tiếp tục bàn luận về vấn đề này nữa, cũng là muốn xem xem Lư Gia Phạm Dương rốt cuộc đang có mưu đồ gì.
Dương Thủ Văn viết một bước thư, giao cho A Bố Tư Cát Đạt, bảo y mang bước thư này đến quán trọ Lão Quân ngay trong đêm nay.
Mặc dù, ban đêm có lệnh cấm nhưng chuyện này đối với A Bố Tư Cát Đạt không thành vấn đề, cho nên Dương Thủ Văn cũng không cảm thấy lo lắng gì hết.
Bóng đêm càng ngày càng lan rộng hơn.
Ánh trăng sáng vằng vặc soi sáng cả đình viện.
Có lẽ vì đã cảm nhận được không khí ngột ngạt trong nhà cho nên Ấu Nương và Thanh Nô đều không chạy theo năn nỉ Dương Thủ Văn kể chuyện mà ngoan ngoãn đi ngủ sớm.
Dương Thủ Văn ngồi một mình trước cửa hiên, dựa vào cột ngoài hành lang, ngước mắt nhìn trời cao.
Chỉ thấy trên trời lấp lánh những vì sao, hội tụ thành một dải ngân hà, vắt ngang bầu trời. Trăng sáng nhưng lạnh, gió hiu hiu thổi càng khiến cho buổi đêm của mùa thu tăng thêm vài phần hiu quạnh, lạnh lẽo.
Bồ Đề lẳng lặng nép sát vào người Dương Thủ Văn, để mặc cho Dương Thủ Văn tùy ý vuốt ve cái đầu của nó.
Thật ra, Dương Thủ Văn càng thích cuộc sống như thế này hơn, an tĩnh, không ồn ào bát nháo, càng không có sự tranh giành đấu đá.
Nhưng đáng tiếc …
Dương Thủ Văn khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Mọi người thường nói rằng, trong đời người, mười chuyện thì có đến 8-9 chuyện là không như ý nguyện của con người.
Bản thân hắn, thực ra là đã rất may mắn rồi, hắn có thể hồi sinh một lần, đây đã chính là một chuyện may mắn nhất thiên hạ rồi, hà tất phải buồn bã, oán hận cuộc đời?
Nhưng hắn vẫn rất muốn xem rốt cuộc thì Lư Vĩnh Thành đang có mưu đồ gì?
***
Ngày hôm sau, Dương Thủ Văn ở trong nhà, không có bước chân ra cửa chính một bước.
Nhưng đối với cục diện hiện tại trong huyện, hắn lại nắm rõ trong lòng bàn tay, Dương Thị và Lão Hồ Dầu cũng có thể đi nghe ngóng tin tức, giúp hắn tìm hiểu những chuyện xảy ra ở bên ngoài.
Dương Thừa Liệt đã không tiếp tục đối đầu với Lư Vĩnh Thành nữa, sáng sớm nay ông đã dẫn theo dân tráng võ hầu rời khỏi huyện thành.
Dân tị nạn bên ngoài thành đã lên đến con số hàng trăm người, hơn nữa số lượng người lại không ngừng tăng lên, tương lai rất có khả năng tăng lên thành nghìn người.
Doanh địa ban đầu mà Vương Hạ xây dựng nên đã không còn chỗ để chứa nhiều người như vậy rồi.
Cho nên, vẫn cần phải mở rộng xây thêm doanh địa cho dân tị nạn, để giải quyết được chuyện này cần một nguồn lực tài chính và nhân lực hùng hậu. Mặt khác, bên trong đám dân tị nạn này người xấu người tốt đủ cả, loại người gì cũng có, như vậy về lâu về dài sẽ khó tránh khỏi chuyện có một vài tên bất lương nhân cơ hội làm bừa. Trong thời gian ngắn ngủi mười mấy ngày, trong doanh địa đã xảy ra vài vụ xung đột, thậm chí có một lần còn xảy ra chuyện một tên kẻ cướp cầm đao hành hung, cũng may mà đúng lúc đó Quản Hổ đi tuần tra ngang qua, khống chế được tên kẻ cướp đó …. Nhưng bất luận là như thế nào thì tình hình bên trong doanh địa đích thực là không lạc quan.
Hiện tại Xương Bình cũng đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn.
Có nên tiếp nhận số dân tị nạn này?
Để làm được chuyện này cần phải có một số lượng tiền rất lớn, mà trong thành lại không có ai là nguyện ý góp tiền góp của, đồng thời trong đám dân tị nạn, rất khó đảm bảo được rằng không có gian tế của người Đột Quyết. Khi xưa Vương Hạ bắt đầu xây dựng doanh địa cho dân tị nạn cũng lo lắng đến chuyện xảy ra chiến sự, thì sẽ xảy ra nhiều phiền toái rắc rối.
Nhưng nếu như không tiếp nhận, trong khi đó dân tị nạn lại càng ngày càng nhiều, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Trong thành lượng lương thực dùng để cứu tế cũng đang thiếu, thời gian lâu dần khó mà đảm bảo được rằng dân tị nạn không gây rối, đến lúc đó thì chuyện sẽ càng phiền phức hơn.
Hơn nữa cộng thêm chuyện Vương Hạ mất tích, Lư Vĩnh Thành lại không để ý đến chuyện này, cho nên trong doanh địa lại càng trở nên hỗn loạn hơn.
Trước đó, Dương Thừa Liệt tiến hành trấn an nhưng chỉ có thể khống chế đám người bất lương kia ở một mức độ nào đó thôi, còn vấn đề chính, nếu như không có sự giúp đỡ của huyện nha, dự rằng Dương Thừa liệt khó mà có thể tiếp tục kiên trì được.
- Tìm Lý huyện thừa? Ông ta đuổi phụ thân ra bên ngoài thành, khi có vấn đề thì tự nhiên phải bắt ông ta đứng ra giải quyết.
Đêm xuống, Dương Thừa Liệt quay về nhà, tâm trạng có chút nặng nề.
Nghe xong những lời nói của Dương Thủ Văn, ông ta cười lạnh mà rằng:
- Lão già đó thì có tác dụng gì cơ chứ? Ngồi ở trong nha môn chẳng qua cũng chỉ là một con rối mà thôi.
- Cha coi lão ta là tượng gỗ cũng được, con rối cũng không sao, lão ta chính là huyện thừa, tính đến thời điểm này ông ta chính là quan cao nhất ở Xương Bình.
Ông ta đuổi cha ra bên ngoài thành, cha lại chỉ chăm chăm vào chuyện oán hận ông ta. Nếu như ông ta không lo, cha phải tỏ thái độ cương quyết một chút, thể hiện mong muốn quay vào trong thành. Đến lúc đó, ông ta nhất định sẽ đến tìm Lư Vĩnh Thành thương lượng. Phụ thân, chuyện này mà làm xong thì chính là công lao của phụ thân, xảy ra chuyện lại chính là vấn đề của Lý Thực. Một cuộc làm ăn có lời như vậy, phụ thân hà tất phải suy nghĩ quá nhiều, phụ thân chỉ cần tìm ông ta gây rắc rối là được.
Dương Thừa Liệt trợn trừng mắt lên, một lúc sau thì ú ớ được vài chữ:
- Nhưng làm như vậy, có phải là có chút vô liêm sỉ?
- Phụ thân, bây giờ đã là lúc nào rồi … Người ta đuổi người ra bên ngoài thành, cha còn suy nghĩ cho họ nữa sao?
Yên tâm đi, chỉ cần phụ thân tìm họ và gây chút rắc rối, thì nhất định bọn họ sẽ cúi đầu. Lúc này đây Lư Vĩnh Thành vẫn chưa muốn đắc tội với người.
Trong lòng của Dương Thủ Văn đã tự nhủ với lòng một câu: “Con cũng muốn biết, điểm mấu chốt của Lư Vĩnh Thành nằm ở đâu?”
Chương 93: Công phá Phi Hồ (thượng).
Nói ra thì Lý Thực rất đáng thương.
Tuổi của ông ta còn lớn hơn cả tuổi của Lư Vĩnh Thành, lại càng có nhiều năm lăn lộn, chìm nổi trong chốn quan trường, mãi cho tới năm 50 tuổi được thăng lên chức huyện thừa.
Ông ta và Vương Hạ là cùng một năm đến đây nhận chức, nhưng chậm hơn Vương Hạ một tháng.
Luận về tuổi tác, Lý Thực đáng tuổi cha Vương Hạ, luận về lai lịch thì ông ta càng là một người từng trải, Vương Hạ không thể nào sánh được với ông ta, nhưng vấn đề là ở chỗ, ông ta không có được gia thế như Vương Hạ. Năm mà Vương Hạ giả mạo đến đây thì đã đội theo vòng hào quang của Vương thị Thái Nguyên, cho nên Lý Thực sao dám đắc tội? Nếu như đã không dám đắc tội với cấp trên, vậy thì ông ta phải nghĩ ra cách để chèn ép cấp dưới.
Lư Vĩnh Thành làm chủ bộ suốt 20 năm, lại càng có được gia thế Lư thị Phạm Dương, sớm đã nắm chặt quyền lực trong tay, cho nên Lý Thực không thể nào động thủ được, thế nhưng tình hình bên Dương Thừa Liệt lại cũng gần như Lư Vĩnh Thành, hơn nữa lại còn nhận được sự ủng hộ của Vương Hạ, khiến cho Lý Thực không làm gì được, chỉ có thể đứng trơ mắt ra nhìn quyền lực trong tay mình bị người khác cướp đi sạch sẽ.
Nói cách khác, mặc dù Lý Thực ở Xương Bình 3 năm nhưng bản thân lại như người vô hình, không tồn tại.
Nếu như không phải mọi người nể mặt nhau mà sống thì nói không chừng Lý Thực sớm đã bị đuổi đi rồi. Nhưng nếu đã như vậy thì ông ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm huyện thừa bù nhìn trong ba năm. Hơn 2 năm trở lại đây, ông ta nói với bên ngoài rằng cáo bệnh ở nhà, từ đó trở đi không lộ diện nữa.
Có thể nói rằng ông ta đã cam tâm tình nguyện?
Đương nhiên là không …. Làm quan 3 năm cũng không thể nào quay về tay không được.
Ông ta nhẫn nại đợi chờ 3 năm, cuối cùng thì cơ hội cũng đã đến.
- Văn Tuyên, không phải là ta không chịu đồng ý với ngài mà là trong quân phủ thực sự là đã không còn nhiều vật tư nữa rồi. Tình hình trong huyện thì chắc ngài là người biết rõ hơn ai khác, khi tên Vương Hạ giả mạo kia quản lý huyện nha, thì y sớm đã lấy hết tài sản trong phủ khố rồi, ta làm sao có thể giúp ngài sung quân phát lương thực?
Khi Dương Thừa Liệt đến tìm ông ta thương lượng vấn đề lương thực thì Lý Thực đang ngồi trong phòng, vân vê chòm râu dê, mặt biểu lộ sự bất đắc dĩ.
Nếu như không phải là người hiểu rõ bản chất con người ông ta, nói không chừng Dương Thừa Liệt đã bị ông ta lừa.
Trong lòng cười lạnh một tiếng, mới có hai ngày thôi mà phủ khố đã trống không? Tình hình thực tế như thế nào thì ông còn hiểu rõ hơn Lý Thực rất nhiều lần. Vương Hạ làm quan 3 năm ở Xương Bình, mặc dù không thể nói là huyện Xương Bình ban đêm đi ngủ không cần đóng cửa, của rơi trên đường không ai nhặt nhưng ít nhất phủ khố lúc nào cũng dồi dào.
Luận tài cán, thì đến ngay cả Lư Vĩnh Thành cũng phải thừa nhận rằng Vương Hạ là một người có bản lĩnh.
- Lý huyện thừa, điều này tôi không quan tâm.
Nếu như ngài đã hạ lệnh cho tôi đi trấn an dân tị nạn, lẽ nào ngài lại để tôi đi trấn an họ bằng hai bàn tay trắng? Hơn nữa, dân tráng võ hầu của tôi cũng cần phải có lương thực và tiền bạc, cho nên ngài nhất định phải cấp phát cho tôi. Nếu như ngài không làm như vậy thì tôi đây cũng chỉ có thể khoanh tay ngồi nhìn dân chạy nạn làm loạn, đến lúc đó nếu như xảy ra chuyện gì thì tôi đây nhất định sẽ đứng ra chịu trách nhiệm, nhưng Lý huyện thừa, e rằng ngài cũng sẽ bị liên lụy không ít đó, mọi người cũng sẽ khó mà nhìn mặt nhau.
Thái độ của Dương Thừa Liệt vô cùng cứng rắn và kiên quyết khiến cho Lý Thực không biết nên làm sao.
Thực ra thì ông ta cũng muốn đáp ứng yêu cầu của Dương Thừa Liệt, nhưng vấn đề ở chỗ phủ khố lại nằm trong tay của Lư Vĩnh Thành, ông ta hoàn toàn không có tư cách nhúng tay vào trong.
- Văn Tuyên, hà cớ phải nổi nóng như vậy, ta ở bên ngoài cũng đã nghe thấy lời trách móc của ngài.
Đúng lúc Lý Thực đang không biết làm thế nào thì Lư Vĩnh Thành đột nhiên xuất hiện.
Lão ta cười ha ha nhìn Dương Thừa Liệt, tay cầm một quyển công văn:
- An Nhiễm Công vừa mới tiếp nhận chính vụ, nhất định là có một số chuyện không được hiểu rõ cho lắm, ngài hà tất phải làm khó ngài ấy? Có chuyện gì thì ngài hãy nói ra đi, nói không chừng tôi có thể giúp đỡ một tay.
Nói xong lão ta liền đặt quyển công văn đó trước mặt bàn của Lý Thực.
Dương Thừa Liệt đem chuyện xin được cấp viện nói lại một lần nữa, Lư Vĩnh Thành làm ra bộ đã hiểu.
- Ta nói không biết là chuyện gì mà lại khiến hai người căng thẳng đến như vậy, hóa ra chuyện chỉ có như vậy thôi …. An Nhiễm Công nói cũng rất có lý, hiện tại phủ khố đã bị tên giả mạo kia đầu cơ trục lợi sạch sẽ, đích thực là có chuyện vật tư thiếu thốn, nhưng cũng không phải là không có cách. Ta nhớ là bên giáo trường tây thành còn có hai khuân lương thực, nếu như tình hình bên ngoài thành thực sự khó khăn thì nhất thời có thể điều động giải quyết vấn đề khó của Văn Tuyên.
- Vậy thì ta đây xin đa tạ!
- Văn Tuyên đừng vội, ta cũng chỉ nói là có thể thôi mà, chứ không dám bảo đảm.
Chỗ lương thực kia, vốn dĩ là được vận chuyển đến huyện Kế, ta cũng không dám tùy ý điều động.
Lư Vĩnh Thành nói xong đưa mắt nhìn Dương Thừa Liệt, rồi đột nhiên cười cười nói tiếp:
- Đúng rồi, ta nhớ từ khi Trương Thức xảy ra chuyện đến giờ, chức ban trưởng đội dân tráng võ hầu vẫn để trống. Trước kia tên giả mạo kia quản lý nha môn, ta cũng không tiện hỏi chuyện này, bây giờ …. Văn Tuyên, tình hình trong thành cũng rất hỗn loạn, nếu không phải bất đắc dĩ thì ta thật sự không muốn để ngài phải chạy ra bên ngoài thành đóng quân làm gì.
Thực ra thì ta cũng đã nhìn được một người rồi, nguyên đội trưởng võ hầu Lương Doãn, võ nghệ cao cường, hơn nữa làm việc lại rất nghiêm túc, hay là Văn Tuyên hãy để người này giữ chức vụ ban trưởng võ hầu, như vậy thì bên ngoài thành có Quản Hổ và Lương Doãn chịu trách nhiệm, ngài cũng có thể ngồi ở trong thành thoải mái một chút.
Ánh mắt của Dương Thừa Liệt ngưng đọng lại, đồng thời lóe lên một tia sắc lạnh.
Ông cười cười đáp lại:
- Đại Am xem ra rất hiểu rõ về đám thuộc hạ của tôi.
- Cũng không thể nói là hiểu rõ được, chỉ là ngày hôm qua vô tình trong lúc xem hồ sơ ta nhìn thấy tên người này.
Mấy năm nay, Lương Doãn cũng đã lập được không ít công lao, hai năm trước khi người Khiết Đan đánh đến đây, y đã chém chết 5 tên Liêu Tử. Luận về tư cách, kinh nghiệm, luận về công lao thì người này đều xứng đáng! Văn Tuyên, xin ngài chớ có hiểu nhầm, ta chỉ cảm thấy chức đội trưởng đội Võ Hầu vẫn luôn để trống, dù gì thì cũng là một chuyện không tốt. Đương nhiên, nếu như ngài cảm thấy người này không thích hợp thì cũng có thể lựa chọn người khác.
Nói đi nói lại thì cũng là Lư Vĩnh Thành muốn có được quyền chỉ huy Võ Hầu.
Dương Thừa Liệt đương nhiên là hiểu rõ về thuộc hạ của mình.
Đúng như những gì mà Lư Vĩnh Thành vừa nói, Lương Doãn đích thực là một người có đủ tư cách để làm ban trưởng đội võ hầu. Y có nhiều kinh nghiệm, thân thủ không tồi, hai năm trước, y lại còn từng giết chết người Khiết Đan, lập nhiều công lao. Thuộc hạ của Dương Thừa Liệt có 300 dân tráng, tổng cộng có 6 đội trưởng, Lương Doãn là một trong 6 người này.
Dân tráng võ hầu không giống với phủ binh, vì phủ binh có lữ soái còn binh tráng võ hầu lại chỉ có đội trưởng, và nghe theo sự chỉ huy của ban trưởng.
Dương Thừa Liệt nhìn chằm chằm Lư Vĩnh Thành, trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:
- Lương Doãn tuy võ công cao cường, làm việc nghiêm túc nhưng lại là một người lỗ mãng, thích rượu chè, tuyệt đối không phải là thích hợp với chức vụ ban trưởng, ngược lại trong số những người ta chọn trước đó, có một người rất thích hợp cho vị trí này, đó chính là đội trưởng Trần Nhất. Nhưng không biết y ở bên ngoài đã đắc tội với người nào mà bị giết hại, cho nên ta không thể không cẩn thận chọn lại một lần nữa.
Nự cười trên khuôn mặt của Lư Vĩnh Thành bỗng chốc bị cứng đờ lại, hai gò má cao giật giật, sau đó thì ánh mắt trở nên âm lạnh.
Một lúc sau, lão ta đột nhiên cười phá lên.
- Ta cũng chỉ là thuận miệng nới vài câu mà thôi, còn quyết định thế nào thì vẫn là chuyện của Văn Tuyên, thiết nghĩ ngài cũng đã có sắp xếp cả rồi, vậy thì tôi không dám nhiều lời nữa.
Nói xong, lão ta cầm quyển công văn quay người bước ra ngoài.
Dương Thừa Liệt vội vàng hỏi với theo:
- Đại Am, vậy chuyện lương thảo …
- Vấn đề lương thảo e rằng vẫn phải cần An Nhiễm Công nghĩ cách giải quyết.
Chỗ lương thực kia phải vận chuyển đến huyện Kế, nếu như bị chậm trễ e rằng tôi và ngài đều bị khiển trách. Nhưng vấn đề dân tị nạn bên ngoài thành đích thực cũng là một vấn đề phức tạp, nếu như An Nhiễm Công đã có cách giải quyết thì hãy giúp đỡ ngài ấy, đừng làm khó Văn Tuyên quá mức.
Ta đã cho ngươi cơ hội để ta và ngươi hòa giải, nhưng ngươi lại không tiếp nhận lòng tốt của ta.
Nếu đã như vậy thì ta đây cũng sẽ không cần phải quan tâm đến chuyện sống chết của ngươi nữa.
Chiến tranh giữa Dương Thừa Liệt và Lư Vĩnh Thành, Lý Thực làm sao có thể không nhìn ra được cơ chứ.
Chỉ có điều, ông ta dường như phát hiện ra rằng bản thân mình vô tình đã bị lôi vào trong cuộc chiến này. Lư Vĩnh Thành quả nhiên là có thế lực lớn nhưng lời của Dương Thừa Liệt cũng rất có lí. Một khi dân tị nạn làm loạn, nếu như xảy ra chuyện gì vậy thì ông ta nhất định sẽ bị liên lụy, đột nhiên Lý Thực cảm thấy mông của bản thân đột nhiên nóng lên. Vốn dĩ ông ta cho rằng Lư Vĩnh Thành có thể một mình làm chủ thế cục, thế nhưng chuyện xem ra không đơn giản như những gì ông ta tưởng tượng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận