Khi yêu, chúng ta thường hay nghĩ: “Nếu không có người đó, mình sẽ chẳng sống nổi".
Vậy lúc thất tình, bạn có thể chết được không?
Khi tưởng sẽ chết chìm trong nỗi buồn thất tình, cái bụng đói đã giúp tôi sống lại.
Dù trái tim có héo rũ, cơ thể vẫn cần cơm ăn.
Để mưu sinh, đầu óc buộc phải tỉnh táo.
Những nghĩ suy tìm ra lối đi khác giúp tôi sống tiếp, thay vì luẩn quẩn trong những dằn vặt cùn mòn về mối tình và người yêu cũ.
Chân phải bước ra ngoài, tay phải làm việc, miệng phải giao tiếp.
Bôi son, vẽ chân mày, thay quần áo, làm việc.
Và nỗi buồn thu nhỏ lại, như một hạt giống ngủ yên.
Đôi lúc, khi hạt giống cựa quậy, tôi lại tự hỏi: Liệu có phải đời sống hiện đại đã khiến mình kéo dài nỗi buồn hơn mức cần thiết?
Tôi tưởng tượng mình quay trở về thời cổ đại, cần săn bắt hái lượm để được no đủ, mỗi ngày đều đối mặt với những nguy hiểm cận kể, liệu tôi có còn đủ không gian và thời gian để sầu não đến thế?
Câu trả lời là “không"?
Đơn giản là chết vì đói thì nhanh hơn chết vì thất tình.
Và cái bụng thì ít mè nheo hơn trái tim.
Tôi nhận ra rằng, mình đã nương vào thất tinh để cảm nhận sâu sắc hơn cuộc sống.
Nói cách khác, nỗi buồn cũng chỉ là một cảm xúc được chọn, và nó mang lại cho tôi những lợi ích còn lớn hơn cả thứ mà nó lấy đi.
Thất tình là một biến cố đẹp, nó rạch vào tâm hồn ta một vết rạch để từ đó – ta tỏa hương.
Trong chừng mực nào đó, quyển sách này là bằng chứng cho việc lao động chữa dứt thất tình.
Tôi viết quyển sách này để chuyển hóa hết năng lượng đau buồn của mình thành điều gì đó hữu ích hơn là bóng tối nội tâm, rồi được an ủi khi thấy văn chương mình có thể chữa lành cho cả người khác.
Nhờ yêu và mất đi tình yêu, tôi hiểu chính mình và hiểu con người nhiều hơn.
Nhưng, tôi không thể chỉ mãi viết xoay quanh tình yêu.
Khi dừng quyển sách, tôi bước ra khỏi vị thế đau thương của mình và hòa nhập với cuộc đời rộng lớn.
Tôi yêu thêm nhiều lần nữa.
Viết về nhiều thứ khác.
Đi tiếp hành trình của mình.
Ở độ tuổi 20, thất tình có thể là biến cố lớn nhất xảy đến cho bạn. Đó là sự tỉnh thức đầu tiên mà cuộc đời dành tặng, để bạn hiểu rằng trái tim biết yêu cũng là trái tim biết đau. Người mình yêu nhất lại là người dễ dàng làm tổn thương mình nhất. Bạn thua trong cuộc tình và chỉ muốn nằm đó để đau.
Dấu tình yêu có sức tàn phá lớn đến đâu, nó chỉ là một phần nhỏ trong quá trình trưởng thành. Cuộc đời vẫn trải dài phía trước, mà tình yêu của bạn là một cú vấp hiển nhiên.
Ta không thể nằm yên tại nơi tình yêu hạ ta xuống. Chúng ta cần đứng lên để bước tiếp, để tiếp tục va vấp, tiếp tục yêu và tổn thương.
Vì đó là tiến trình cuộc sống.
Nếu muốn sống mà không đau đớn, chỉ có cách lướt qua cuộc sống thật nhẹ nhàng đến nỗi chẳng để lại vết xước nào trên đó.
Chỉ không yêu mới không đau đớn, không làm mới không sai, không tiến bước mới không rơi vỡ. Mà như vậy cũng đồng nghĩa với việc bạn đã chết ngay trong hiện tại.
Thế nên, dù hôm nay tình yêu quật bạn ngã thật đau thì hãy biết rằng, nó chưa phải là biến cố lớn nhất. Đừng để đời mình đóng khung trong nỗi sợ tổn thương. Bởi không tổn thương nào lớn bằng không dám sống, không dám yêu.
Heraclitus – triết gia Hy Lạp cổ đại nói rằng: “Không ai tắm hai lần trên một dòng sông”. Bởi sông luôn tuôn đổ về phía trước, theo dòng chảy đổi thay. Người tắm trên dòng sông ấy cũng đã là một người khác. Chúng ta thay đổi trong từng tế bào, mỗi sát na là một ta mới.
Gửi đến những ai vẫn giữ trong mình nỗi đau tình yêu, những ai vẫn chưa buông đau khổ, chưa thể ngưng việc dằn vặt bản thân: Hãy thử hình dung bạn xuống tắm trong dòng sông cuộc đời, để nước mới cuốn trôi nỗi lòng cũ. Và khi rời khỏi dòng sông đó, bạn có thể nhẹ lòng hơn.
Vì dòng đời sẽ tiếp tục trôi. Vì lòng người rồi sẽ đổi thay. Và chúng ta cần sống tiếp đời mình.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận