Dịch: Hoangforever
***
4048 ngày.
[Bạn đã chết.]
4047 ngày.
[Bạn đã chết.]
4046 ngày.
[Bạn đã chết.]
Đó là công cuộc xóa sổ lịch sử của một con người. Là hành động xóa đi một truyền thuyết tưởng như sẽ được khắc vĩnh viễn lên Tháp.
La Mã đâu phải xây trong một ngày, truyền thuyết Viêm Đế cũng đâu phải tạo ra chỉ trong vài bữa nửa tháng.
Dĩ nhiên, chuyện này rất khó.
Nhưng không phải là bất khả thi.
“Chết tiệt…”
Tôi gầm lên. Gầm lên rồi tự tay giết chính mình.
Mỗi lần muốn buông xuôi, tôi lại nhớ đến cảm giác lúc bị Viêm Đế thiêu sống.
Đau đớn. Uất ức. Phẫn nộ.
Nhớ đến cái bản mặt của hắn, sau khi tự tay đốt sạch cả ngôi làng của người ta, thế mà vẫn còn dám thản nhiên quay lại hỏi:
“Tao làm thì tao được cái gì?”
Nhớ đến ánh mắt hắn nhìn tôi như nhìn một con sâu bọ.
‘Giết mày!’
Phập!
Tôi nghiến chặt răng, đâm thẳng lưỡi kiếm vào cổ mình.
‘Tao sẽ giết mày, Yoo Su-ha!’
Bề ngoài là tôi đang tự sát.
Nhưng thực chất, đó là cách tôi từ từ… giết chết Viêm Đế.
[Bạn đã chết.]
[Quay về thời điểm 24 giờ trước.]
4040 ngày.
4039 ngày.
4038 ngày.
4037 ngày…
·
·
·
·
·
·
Tôi đã tự giết mình đến bao nhiêu lần rồi?
Công việc của tôi cứ như một chiếc đồng hồ cát không bao giờ vơi bớt cát vậy – mỗi ngày một lần đổ, mà vẫn thấy nó chẳng giảm đi bao nhiêu.
Còn chiến tích của Viêm Đế thì giống như một kim tự tháp bất diệt: sừng sững, kiêu ngạo, tưởng như không gì có thể lay chuyển.
Nhưng rồi… trên kim tự tháp đó bắt đầu xuất hiện những vết nứt.
「Viêm Đế solo chinh phục tầng 39!」
「Solo clear tầng 38! Truyền thuyết mới của Viêm Đế!」
「Clear thành công tầng 37!」
「Hunter Yoo Su-ha, chính thức lên hạng 1 thế giới. Người Hàn Quốc đầu tiên.」
「Ngai vị hạng 1 bỏ trống sau khi Kiếm Thánh mất tích. Ai sẽ là người kế vị? Chuyên gia quốc tế đồng loạt: ‘Ứng viên sáng giá nhất là Yoo Su-ha của Hàn Quốc’.」
「Phá đảo ‘thành trì bất khả xâm phạm’ – tầng 10. Rốt cuộc anh hùng bí ẩn là ai?」
「Kiếm Thánh mất tích ngày thứ 22. Ngành Hunter rơi vào hỗn loạn chưa từng có?」
Những mảnh báo dán trên tường phòng trọ của tôi.
Những tờ giấy chứng minh lịch sử của Viêm Đế…
Biến mất.
Từng tờ từng tờ một.
「Solo clear tầng 38! Truyền thuyết mới của Viêm Đế!」
「Clear thành công tầng 37!」
「Hunter Yoo Su-ha, chính thức lên hạng 1 thế giới. Người Hàn Quốc đầu tiên.」
「Ngai vị hạng 1 bỏ trống sau khi Kiếm Thánh mất tích. Ai sẽ là người kế vị? Chuyên gia quốc tế đồng loạt: ‘Ứng viên sáng giá nhất là Yoo Su-ha của Hàn Quốc’.」
「Phá đảo ‘thành trì bất khả xâm phạm’ – tầng 10. Rốt cuộc anh hùng bí ẩn là ai?」
「Kiếm Thánh mất tích ngày thứ 22. Ngành Hunter rơi vào hỗn loạn chưa từng có?」
Từng tờ.
Rồi lại thêm một tờ nữa.
Như hàm răng của một lão già lần lượt rụng đi, bức tường dần lộ ra từng mảng trống.
「Clear thành công tầng 37!」
「Hunter Yoo Su-ha, chính thức lên hạng 1 thế giới. Người Hàn Quốc đầu tiên.」
「Ngai vị hạng 1 bỏ trống sau khi Kiếm Thánh mất tích. Ai sẽ là người kế vị? Chuyên gia quốc tế đồng loạt: ‘Ứng viên sáng giá nhất là Yoo Su-ha của Hàn Quốc’.」
「Phá đảo ‘thành trì bất khả xâm phạm’ – tầng 10. Rốt cuộc anh hùng bí ẩn là ai?」
「Kiếm Thánh mất tích ngày thứ 22. Ngành Hunter rơi vào hỗn loạn chưa từng có?」
Biến mất.
「Phá đảo ‘thành trì bất khả xâm phạm’ – tầng 10. Rốt cuộc anh hùng bí ẩn là ai?」
「Kiếm Thánh mất tích ngày thứ 22. Ngành Hunter rơi vào hỗn loạn chưa từng có?」
Biến mất.
「Kiếm Thánh mất tích ngày thứ 22. Ngành Hunter rơi vào hỗn loạn chưa từng có?」
Và cuối cùng…
[Bạn đã chết.]
Thanh kiếm cũ mèm của tôi giờ đã sáng bóng như mới.
Nếp nhăn trên tay tôi cũng ít đi.
Phòng trọ của tôi thì mỗi lần “dọn nhà” lại càng chật chội hơn.
Càng quay ngược về thời trẻ, cuộc sống tôi lại càng nghèo nàn.
Thỉnh thoảng, những lúc muốn tạm nghỉ đi vệ sinh, ngẩng lên soi gương trong nhà tắm, tôi lại thấy một gương mặt trẻ hơn.
Và rồi…
“Ồ…”
Không còn nữa.
Trên bức tường của tôi… không còn dán gì hết.
Không còn bài báo nào.
Không còn bài phỏng vấn tạp chí nào.
Không còn một mẩu giấy nào treo trên tường.
Chỉ là một khoảng trống.
Lịch sử mang tên “Viêm Đế”… đã bị tôi xóa sạch.
“Xong rồi.”
Tôi vô thức thì thầm.
“Quay… về rồi…”
Mười một năm trước. Ngày 6 tháng 5.
Một tháng trước khi Viêm Đế Yoo Su-ha awakening.
Tôi đã hồi quy.
---
‘Không cần do dự.’
----
Bộ đồ rẻ tiền.
‘Không cần chờ đợi.’
Chiếc hoodie bạc màu và quần thể thao cũ.
Đó là tất cả những gì tôi sở hữu ở tuổi ngoài hai mươi.
Tôi khoác “tài sản” của mình lên người như một lớp giáp rách nát, rồi bước ra khỏi phòng trọ.
Tôi không hề có cảm giác phấn khích “trở về quá khứ” gì cả.
Cho đến khi…
‘Yoo Su-ha.’
Tôi giết được hắn.
‘Không được lơ là.’
4.090 lần.
Đó là số lần tôi đã chết để quay lại được tới “hôm nay”.
So với con số tôi ước tính ban đầu, tôi chết… nhiều hơn 40 lần.
Nếu tính cả thời gian tự sát, thời gian nghỉ ngơi hồi sức, con số ấy là kết quả rất… “hợp lý”.
Nhưng đâu chỉ thế.
Tôi đã điều tra mọi thứ, mọi mảnh thông tin về Yoo Su-ha.
Ngày hôm nay, 6 tháng 5 này – tôi đã tua đi tua lại mười lần.
‘11 giờ sáng.’
Gần như ngày nào Yoo Su-ha cũng dậy lúc 11 giờ.
Ngày 6 tháng 5 cũng không ngoại lệ.
Đêm hôm qua hắn đã nốc 4 chai bia, nên sáng nay dậy với cái mặt nhăn như khỉ.
‘2 giờ chiều.’
Yoo Su-ha rời khỏi căn officetel thuê tháng để đến bãi săn.
Đó là khu nhà trọ thường trú của lũ Hunter hạng F nghèo rớt mồng tơi.
Chủ nhà officetel nhìn đúng điểm này mà làm ăn:
Hunter hạng F dễ chết như ruồi, nên hắn cho thuê rẻ nhưng bắt tiền cọc rất cao.
Làm ăn không tệ.
‘3 giờ chiều.’
Ở bãi săn tầng 2 của Tháp, Yoo Su-ha đi săn Slime.
Nhưng săn Slime thì làm gì đủ sống qua ngày.
Lúc 3 giờ 11, Yoo Su-ha than:
“Haiz, bao giờ tao mới được sống sung sướng như Kiếm Thánh đây trời…”
Bốn phút sau, 3 giờ 15, hắn lại lầm bầm:
“Wow, săn Slime chán muốn xỉu luôn.”
Một Hunter hạng F điển hình.
Cuộc đời chỉ biết mơ đến ngày đổi đời từ trên trời rơi xuống.
Đó là Yoo Su-ha năm 21 tuổi.
Chứ không phải Viêm Đế 32 tuổi.
“Ước gì trúng độc đắc luôn cho rồi…”
Rồi chẳng bao lâu sau, Yoo Su-ha 21 tuổi đã thực sự biến ước mơ đó thành hiện thực.
Ngay sau khi có được kỹ năng hồi quy – Đồng hồ Cót của Kẻ Hồi Quy, hắn liền dùng nó để trúng số.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận