Dịch: Hoangforever
-Viêm Đế-nim.
-Haiz. Tao bảo gọi tên thật rồi mà. Làm “lều báo” chắc não bị hỏng, và lỗ tai cũng hỏng theo luôn hả?
-X-xin lỗi ạ. Vậy… xin anh dành một câu cho khán giả đang theo dõi mình được không?
-Một câu gì cơ?
-Rất nhiều người trẻ, những Hunter tương lai, đang cố gắng nỗ lực vì anh. Vào Tháp khi vừa đầu hai mươi, awakening ngay sau đó! Chưa đầy một tháng đã hạ boss! Viết nên truyền thuyết của chính mình – Hunter Viêm Đế Yoo Su-ha! Xin anh hãy tóm gọn bí quyết thành công của mình, chỉ trong một câu thôi, dành cho các bạn ấy!
*awakening: Thức tỉnh
Viêm Đế khẽ cười mũi.
-Nếu chỉ cần nghe một câu mà thành công được thì tụi nó vốn dĩ làm gì cũng thành công hết rồi. Tao có nói hay không thì đời tụi nó cũng đâu có khác mấy đâu.
-N-nhưng xin anh, dù vậy cũng nói một câu thôi được không ạ!
-Haiz… tụi đài này đúng là… Được rồi, nói vài câu vậy.
Viêm Đế gãi gãi sau gáy.
Mái tóc đen được buộc túm sau gáy, phần mái cũng hất hết ra sau, cột bằng một sợi dây.
Kiểu này người ta gọi là đuôi ngựa thì phải. Đuôi tóc dài như đuôi ngựa khẽ rung.
-Dù sao thì “được là được”.
Hắn nhìn thẳng vào ống kính.
-Nhưng sau này thành công rồi thì đừng có láo với tôi. Làm thế là chết đấy.
-…Dạ?
-Hết. Tao nói xong rồi, làm ơn đừng bám theo nữa.
Và đó thật sự là hết.
Viêm Đế bỏ mặc camera rồi quay lưng bước đi.
Anh phóng viên hốt hoảng: “Viêm Đế-nim! Viêm Đế-nim! Câu vừa rồi có ý gì ạ?” – nhưng bị hắn lơ đẹp.
Tôi nhìn cái lưng ngày càng xa dần đó trên màn hình, im lặng.
“Ha…”
Uất thật sự.
Người bị phũ là anh phóng viên kia.
Nhưng không hiểu sao, tôi lại thấy như chính mình bị xem thường vậy.
Cảm giác tức tối dâng lên tận cổ.
“Chỉ cần tôi có một cái skill ra hồn thôi là…”
Nhưng hiện thực thì: tôi là một thằng Hunter hạng F lẹt đẹt.
Không ai phỏng vấn tôi để rồi cả internet bùng nổ.
Không ai quan tâm đến đời tư lặt vặt của tôi.
Quan trọng hơn hết: tôi chẳng có thành tựu nào, chẳng có kỹ năng trời phú nào, cũng chẳng có khối tài sản khổng lồ nào do chính tay mình kiếm được.
Một cuộc đời thành công – cái thứ đó cách tôi xa tít tắp.
“Muốn thành công quá… Tôi cũng muốn có skill hạng S… Huhu. Không phải chỉ vì tiền đâu, mà… chỉ là… muốn thành công thôi. Nếu skill của Viêm Đế mà là của tôi thì tốt biết mấy…”
Nếu bây giờ có ai nhìn thấy bộ dạng này của tôi, chắc chắn sẽ nghĩ tôi bị thần kinh.
Vừa lảm nhảm một mình vừa phun hết mấy cái ham muốn thô thiển trong lòng ra.
Nhưng tôi nhắc lại: đây là căn phòng trọ bé tí, chỉ mình tôi ở.
Không có tai nào lắng nghe.
Lẩm bẩm một mình thế này, là cách riêng của tôi để xả stress.
Nhìn thì nhục thật, nhưng rồi sao?
Ít ra còn đỡ hơn mấy đứa ra đường gây chuyện làm phiền người ta.
Dù sao thì… cũng chẳng có ai nghe thấy.
“…Hử?”
Hình như tôi lầm.
Có ai đó nghe thấy thì phải.
Ngay trước mắt tôi, một ánh sáng màu vàng kim phụt nở bung.
“Đ-đừng nói là…”
Khoảnh khắc này, tôi chỉ từng thấy qua video.
Tôi đã nhấn nút phát cảnh đó đến hàng trăm, hàng ngàn lần.
Cảnh tượng tôi xem đi xem lại mỗi sáng thức dậy, để đốt cháy cơn ghen trong lòng.
Đó chính là cảnh tượng xuất hiện khi một Hunter awakening được skill.
“Ánh vàng!?”
Hơn nữa, vàng kim chỉ xuất hiện khi skill hạng S trở lên.
Tim tôi đập như muốn nổ tung lồng ngực.
Ánh sáng vàng tụ lại thành một điểm, rồi dần hiện ra hình dạng… một tấm thẻ.
[Lòng ghen tị xấu xí đến mức hiếm thấy trong lịch sử!]
[Tháp kinh hãi trước sự ghen tị bẩn thỉu của ngươi, nên quăng cho ngươi một kỹ năng.]
…Ể?
Âm thanh khi awakening skill nghe hơi sai sai.
Bình thường, khi người ta thức tỉnh skill, hệ thống sẽ nói những câu kiểu:
[Tháp cảm động trước ý chí của ngươi.]
[Tháp ban thưởng cho quá trình khổ luyện kiên trì của ngươi.]
[Tháp ca ngợi chiến tích huy hoàng của ngươi.]
Đại loại nghe rất “ngầu lòi”.
Nhưng còn tôi thì sao?
“Ghen tị bẩn thỉu”, “kinh hãi”, “quăng đại cho một skill”?
Cái giọng điệu chẳng khác nào: “Nè, bố thí cho mi cái này, cầm lấy rồi cút.”
‘K-không sao. Dù sao cũng là skill hạng S, giọng điệu thế nào thì có quan trọng gì.’
Cảm giác bất an thoáng qua, nhưng tôi cố gạt đi.
Tôi đã chờ khoảnh khắc này bao nhiêu năm trời rồi.
Không cần thiết phải tự rước xui vào người bằng mấy suy nghĩ nhảm nhí.
[Đang tạo Skill Card.]
Phaạt!
Ánh sáng lóe lên lần cuối, rồi ngưng tụ thành một tấm thẻ màu vàng kim.
Tôi đưa tay – đang run bần bật – ra nắm lấy tấm thẻ.
----
[Muốn trở nên như ngươi (S+)]
Rank: S+
Hiệu quả: Khi bị kẻ địch giết chết, skill sẽ tự động kích hoạt. Ngươi có thể sao chép 1 skill bất kỳ của kẻ đã giết ngươi, biến nó thành skill của chính ngươi. Không thể sao chép lại lần thứ hai cùng một đối tượng. Skill được sao chép sẽ được chọn ngẫu nhiên.
※ Nhưng mà, ngươi sẽ chết!
-----
“Ooo! Ooo, ô… ô… ơ…?”
Giọng tôi đổi tông theo thời gian, càng lúc càng kỳ lạ.
Tôi chớp mắt.
“Ơ…?”
Trong thoáng chốc, tôi tưởng mình đọc nhầm.
Tôi từ từ đọc lại dòng cuối cùng trên thẻ.
※ Nhưng mà, ngươi sẽ chết!
Đúng vậy! Nó ghi y chang vậy.
Nếu dùng skill hạng S này, tôi sẽ chết.
“……”
Tôi đờ người nhìn chằm chằm vào tấm thẻ.
Gió lùa qua khung cửa sổ, làm mấy mảnh báo dán khắp tường xào xạc rung lên.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng trong căn phòng trọ bé xíu của tôi vang lên một tiếng thét.
“Đm, cái quái gì đây! Skill kiểu này ai dùng nổi!?”
Ngày hôm đó, tôi nhận được một skill đẳng cấp kỷ lục.
Một skill… đỉnh cao rác rưởi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận