Dịch: Hoangforever
***
“C-cửa hàng thì hơi bừa bộn… nhưng, mời ngài vào ạ.”
Cô dược sư lắp bắp dẫn tôi vào bên trong.
Cảnh tượng cứ như vừa bị bão càn qua.
“Thật sự là… rất bừa bộn đấy ạ…”
Không phải khiêm tốn giả tạo gì đâu.
Lọ thủy tinh vỡ nát, mảnh vụn văng đầy sàn.
Giá sách đổ nghiêng, sách vở rơi tung tóe.
Bụi bay lả tả như tuyết.
Đúng nghĩa: hỗn loạn hoàn toàn.
- Ồ.
Bae Hu-ryeong xuýt xoa.
– Hồi còn sống, tao bị chửi là ở bẩn nhiều lắm rồi, mà con bé này còn “nâng tầm” hơn cả tao đấy. Quản lý vệ sinh đáng tin cậy phết ha. Này, mày thật sự muốn uống mấy thứ thuốc nó nấu à?
“Ờm… ngài… thật sự sẽ giao cho tôi đơn hàng trị giá 20.000 gold ạ…?”
Y như là hai người đã bàn kịch bản trước, Bae Hu-ryeong và cô dược sư cùng hỏi một lúc.
Tôi cười gượng.
“Không tin thì tôi trả trước hết cũng được.”
“Đ-không, không cần làm thế đâu ạ…”
Cô dược sư luống cuống xua tay, rồi bỗng khựng lại.
“…À, không. N-nếu được thì… trả trước… cũng tốt ạ.”
Mặt cô đỏ bừng. Có vẻ bản thân cô cũng thấy xấu hổ vì phải nói ra những lời đó.
Đủ hiểu tình hình tài chính đang thê thảm đến mức lễ nghĩa tối thiểu cũng khó mà giữ.
“Cứ lấy số gold cần dùng trong két của tôi. Tôi sẽ nói trước với Sang-ryeon.”
“Cần… bao nhiêu cũng được…?”
Cô dược sư lẩm bẩm như mất hồn.
“Ừ. Tất nhiên tài sản tôi không phải vô hạn. Cố gắng cân trong phạm vi 20.000 gold giúp tôi thì tốt quá.”
“D-dạ… ngài định nhờ điều chế loại dược phẩm… gì vậy ạ…?”
Có lẽ con số ngân sách quá khủng nên cô vừa mừng vừa sợ.
“Xin thứ lỗi… nhưng tôi không nhận chế ma túy đâu ạ. Vì niềm tin cá nhân, các loại chất gây nghiện là… thật sự… Nếu ngài tới với đơn hàng kiểu đó thì… t-tôi xin từ chối…”
“Ồ?”
Trong lòng tôi gật gù.
‘Đúng là phôi liệu có thể trở thành Thành chủ Luyện Kim sau này.’
Không có nhiều người dám từ chối một khoản tiền khổng lồ ngay trước mắt.
Đặc biệt là khi cửa hàng của mình vừa nát bét như thế này.
Thế mà cô vẫn dám nói thẳng “ma túy thì không”.
Bề ngoài nhút nhát, nhưng tự tôn lại cao ngất.
“Ha ha. Không phải ma túy đâu, cô yên tâm.”
“V-vậy… thì may quá… Cụ thể… ngài cần loại dược gì ạ?”
“Để xem…”
Tôi quay sang liếc Bae Hu-ryeong.
Từ lúc vào cửa hàng đến giờ, hắn cứ im re như ngậm hạt thị.
Sau khi nhận ra tôi đang đợi, hắn mới thở dài một hơi.
– Haizz… Thôi được. Trông con bé chẳng giống kiểu có tay nghề gì cho cam, nhưng tao sẽ đọc công thức cho.
Làm thế ngay từ đầu có phải nhanh không?
– Nghe cho kĩ. Gan thỏ-heo, mắt mèo-bóng-bay, vỏ giun-đất-sa-mạc…
“Từ giờ, tôi sẽ nói công thức. Gan thỏ-heo, mắt mèo-bóng-bay, rồi đến…”
Tôi lặp lại từng thứ theo lời hắn.
“À, x-xin chờ một chút! Để tôi… ghi lại!”
Cô dược sư quýnh quáng tìm sổ, bắt đầu chép.
Tổng cộng 23 loại nguyên liệu. Càng nghe dài, vẻ mặt cô càng tập trung.
– Được rồi. Nguyên liệu đến đây là đủ. Còn điều chế thế nào là hoàn toàn phụ thuộc vào tay nghề dược sư thôi.
“Nguyên liệu… đến đây là đủ rồi.”
“…”
Cô cúi xuống, nhìn chăm chăm vào cuốn sổ.
Ngón tay cái khẽ cắn lên móng tay.
“Những thứ này kết hợp lại với nhau… sẽ cực đại hóa phản xạ thần kinh. Không phải theo hướng thư giãn mà là căng lên cực độ. Không, đến mức này chắc phải gọi là ‘giác tỉnh’ thì đúng hơn…”
– Hả?
Bae Hu-ryeong nhìn cô trừng trừng.
Nhưng mặc hắn, cô vẫn lầm bầm tiếp.
“Đây là một tổ hợp rất cao cấp. À, tôi chỉ suy đoán qua nguyên liệu thôi cũng nên… Nếu không sấy khô hoặc tinh luyện riêng từng thứ, mà đem đun tất cả cùng lúc trong trạng thái tươi nhất… thì phải không ạ?”
– Ờ… đúng là thế, nhưng…
Tôi gật đầu.
“Đúng công thức như vậy.”
“Quả nhiên! Vỏ giun-đất-sa-mạc chứa một lượng độc tố vi mô. Một trong những cách triệt tiêu nó là dùng gan thỏ-heo. Nhưng tùy cách dùng mà hiệu quả lại…”
Cô dược sư nói hăng say.
Cô gái vừa nãy còn lắp bắp, trông như chỉ muốn chui xuống đất, giờ biến mất tăm.
Trước mặt tôi lúc này là một “chuyên gia” nói không biết mệt.
‘Loay hoay vụng về, nhưng tay nghề thì hàng thật.’
Loại người này thường không khéo giao tiếp, nhưng lại cắm đầu vào thứ mình thích, rồi có ngày làm ra thành tựu khủng.
Tôi không ghét kiểu [Chuyên gia] như vậy.
“Bao lâu thì có thể hoàn thành?”
"CÓ."
Đoạn tôi cắt lời, cô như bừng tỉnh, chớp mắt liên tục.
Có vẻ nãy giờ cô bị cuốn vào thế giới riêng của mình.
“X-xin lỗi ngài! Lâu rồi mới gặp một công thức đẹp như vậy nên tôi hơi… phấn khích…”
“Không sao. Vậy, cần mấy ngày?”
“Miễn là đủ tiền… thì… trong… bốn ngày, tôi có thể chuẩn bị xong ạ. Vốn dĩ có thể nhanh hơn, nhưng phải mua lại dụng cụ, thiết bị…”
Bốn ngày, hử.
“Chừng đó thì tôi đợi thoải mái.”
Trước khi hồi quy, muốn đặt thuốc từ cô này, tôi phải đợi mặc định… một năm.
Bốn ngày so với một năm thì chẳng nhằm nhò gì.
– Này. Tao vẫn chưa chấp nhận đâu nhé.
Kể cả sau khi kết thúc trao đổi, rời khỏi cửa hàng, Bae Hu-ryeong vẫn lải nhải.
– Ngoài đời đầy mấy đứa mồm thì trơn, tay nghề thì phế. Xong toàn đi làm thầy thuốc dạo, lừa người ta uống nước lọ toilet. Haizz. Đảm bảo là tốn tiền vô ích cho mà xem.
“Công thức đó ông học ở đâu vậy?”
– Tao tự nghĩ ra. Uống hết các loại độc trên đời, cận kề cái chết cả trăm lần, mới tạo được công thức hoàn hảo. Đây là thứ đỉnh cao, độc nhất vô nhị, là linh dược thượng thừa mà thế giới tụi mày có muốn cũng chẳng kiếm nổi!
Tôi phì cười.
“Cô ấy vừa khen công thức đó ‘rất cao cấp’ còn gì.”
– …
“Chỉ cần nhìn thoáng qua đã đọc được đúng bản chất, như vậy đủ để tin rồi. Sau này cô ấy sẽ trở thành người đứng đầu Luyện Kim Thành đó.”
Bae Hu-ryeong câm luôn.
Vốn mặt đã dữ, giờ ngậm miệng lại trông y như cóc chúa.
– Mày vừa mới chửi tao trong lòng, đúng không?
“Cái ông hồn ma này, thôi bớt vu oan giá họa cho người sống đi.”
Tôi tỉnh bơ.
Hắn… thừa nhạy cảm ở mấy chỗ chẳng cần thiết.
Bốn ngày trôi qua rất nhanh.
Trong thời gian đó, cô dược sư cứ đều đặn sang kho của tôi gom gold.
Người của Sang-ryeon có đến hỏi “Ngài chắc chứ ạ?”, nhưng tôi chỉ bảo kệ cô ấy làm.
Dù tốn bao nhiêu, nếu đổi lại được thuốc do tương lai Thành chủ Luyện Kim Thành điều chế, thì khác gì mua rẻ.
– Này zombie, cược không?
“Lại cái gì nữa.”
– Con bé đó chắc chắn ôm tiền rồi chuồn. Tao nói thật. Tao tuy không giỏi cái khác, chứ nhìn người là chuẩn không lệch. Con bé đó có tướng đại đạo chúa, trông là biết sinh ra để làm trộm. Mau tự sát đi nào, Kim Zombie! Dùng “Muốn trở nên như ngươi” bốn lần rồi quay về bốn ngày trước! Lên là lên!
Dĩ nhiên, chẳng có “con mắt nhìn người” nào ở cái hồn ma này hết.
Đúng trưa ngày thứ tư.
Cô dược sư ôm mấy hộp thuốc lỉnh kỉnh đến tận chỗ trọ của tôi.
“X-xin lỗi… Tôi muốn giao sớm hơn… nhưng trong quá trình điều chế, phải chỉnh tới chỉnh lui nên hơi…”
“Không sao. Ngay từ đầu cô đã nói là trong bốn ngày sẽ giao, mà vừa đúng bốn ngày rồi. Thế là chuẩn chỉnh.”
Tổng cộng ba hộp lớn.
Nếu uống ba lần mỗi ngày thì đủ cho đúng… 30 ngày.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận