Dịch: Hoangforever
“Nếu thành thật hợp tác, tôi sẽ… tha mạng. Tặng thêm giải độc nữa. Nhưng chỉ cần cô dám phớt lờ lòng tốt của tôi một chút thôi… thì chắc khỏi cần tôi nói tiếp, ha? Quý cô tốt nghiệp Oxford danh giá mà. Động não giúp đi.”
Thánh Nữ ra sức đấm vào cánh tay đang siết cổ mình.
Bộp— bộp—
Nhưng chẳng thay đổi được gì.
Một healer dù mạnh đến mấy, trước một Quán Quân như Viêm Đế cũng chẳng có cửa.
“Thật ra tôi chỉ có mỗi một câu cần hỏi cô thôi.”
“Kh… khụ… h-h…”
“Là ai ra lệnh cho cô giết tôi. Và chỉ cần trả lời câu đó. Là Mụ Phù Thủy Hắc Long sai cô à?”
Thánh Nữ khựng lại.
Động tác giãy giụa của cô dừng đột ngột.
“Cô nên cân nhắc kỹ trước khi trả lời. Dù không có Vạn Độc Bất Xâm, nhưng tôi có một skill dò nói dối. Chỉ cần cô dám nói dối, tôi sẽ thiêu cháy cô đến tận cốt tủy.”
“……”
Có lẽ Thánh Nữ hơi do dự.
Trong bóng tối không thấy rõ mặt, nhưng sự chần chừ của cô gần như hữu hình.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Viêm Đế, nàng từ từ gật đầu.
“Tao đoán được mà.”
Tiếng cười nhạt thoáng qua.
“Vậy thì… tạm biệt nhé, Thánh Nữ Isabel.”
Lửa bùng lên.
Hỏa diễm nuốt trọn cuối hẻm.
Từ bàn tay siết cổ, lửa lan xuống thân thể Thánh Nữ.
Cả người cô nhanh chóng bị lửa bao phủ.
Cô quằn quại, giãy giụa, cố sống bằng mọi giá.
Nhưng dù vùng vẫy thế nào, Viêm Đế vẫn không nhúc nhích.
Hắn chỉ đứng đó, vẻ mặt lạnh tanh, nhìn cô bốc cháy.
“Hmm.”
Ngay cả trong biển lửa đỏ rực, hắn vẫn ung dung.
Không hề nới lỏng tay đang bóp chặt cổ cô cho đến giây cuối cùng.
Thánh Nữ quơ tay loạn xạ, cào cấu cổ tay hắn, rạch những vệt dài đỏ trên da.
Rồi cánh tay bị thiêu cháy hụt đi, nàng vươn tay lần cuối lên bầu trời đêm…
Rồi bất động.
Thả lỏng.
Cả cơ thể buông xuôi, chẳng còn chút sinh khí.
‘Điên… mất rồi…’
Cô ấy chết ngay trước mắt tôi.
Một vị anh hùng của nhân loại.
Có lẽ gọi đơn giản là “chết” thì chưa đủ.
Đây là một vụ sát nhân.
Một vị anh hùng – kẻ được nhân loại ca tụng – đã bị một vị anh hùng khác giết chết.
Bởi Viêm Đế – kẻ cũng được nhân loại tôn xưng là anh hùng.
‘Hắn là một thằng điên.’
Thân xác Thánh Nữ đã cháy thành than, mà ngọn lửa vẫn chưa tắt.
Không phải lửa không dập được, mà là Viêm Đế không có ý định cho nó dừng.
Hắn thiêu cô đến khi thịt, da, xương đều tan thành tro bụi.
Từ đầu đến cuối, vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm.
‘Đầu óc hắn… không bình thường.’
Tôi lùi lại theo bản năng.
‘Phải chạy. Chạy ngay lập tức.’
Và rồi, tôi phạm sai lầm thứ ba – cũng là sai lầm cuối cùng trong ngày hôm đó.
Rắc.
Tiếng động rất nhỏ.
Không phải tiếng lon nước bị đá trúng, mà là… tiếng thủy tinh vỡ bị giẫm lên.
Có thể là mảnh chai soju ai làm rơi.
*soju: rượu
Cũng có thể là mảnh kính bị gió cuốn đến.
Tôi không biết.
Thực ra cũng chẳng cần biết.
Điều duy nhất tôi phải hiểu lúc này là:
Tôi vừa làm một chuyện ngu hết phần nhân loại.
“...Hừm.”
Và Viêm Đế không phải kiểu thợ săn sẽ bỏ lỡ sai lầm của con mồi.
“Ta tưởng đã dọn sạch lũ chuột cống quanh đây rồi mà? Ai dè còn sót một con.”
“Ư—!”
Vừa chạm mắt hắn, tôi quay lưng bỏ chạy.
Không thèm ngoái đầu. Tôi chạy như điên.
Ánh mắt đó— là ánh mắt của kẻ sát nhân.
Không phải kiểu “ngộ sát một hai người” gì đó.
Mà là đôi mắt của kẻ đã giết hàng chục, hàng trăm, thậm chí hàng ngàn người.
Một Ma Vương hình người.
Và bây giờ, Ma Vương muốn giết tôi.
“Ha. Đáng yêu ghê.”
Trong khoảnh khắc, hắn cười khẩy—
Phụt!
Một luồng nóng rực táp vào chân tôi.
Rồi ngay giây tiếp theo, tôi ngã nhào xuống đất.
Ban đầu, tôi không hiểu tại sao mình lại ngã.
Cho đến khi tôi nhìn thấy bàn chân của mình.
“H-huh…!?”
Chân tôi… biến mất.
Cả hai bàn chân, cả trái lẫn phải, đều bị chặt phăng.
Đôi giày vải – loại hàng fake thương hiệu nổi tiếng – vẫn còn nguyên, lăn lóc trên mặt đất.
Logo bên hông giày trắng toát, tương phản gắt với vệt máu.
“X… xin anh… tha cho tôi! Làm ơn tha mạng!”
“Ơ kìa, sao lại bỏ chạy? Làm tao hết hồn luôn đó.”
Viêm Đế khom lưng xuống.
Hắn nhặt một bàn chân của tôi lên, tung hứng như đang chơi bóng chày một mình.
Tụp. Tụp.
“Ê. Mày thấy gì?”
“T-tôi… chẳng thấy gì hết ạ!”
Hắn tiến lại gần.
“Không thấy gì cơ à?”
“Tôi… tôi không biết gì cả! Ưk… Làm ơn. Tôi không… không biết gì hết…”
“Không biết cái gì?”
“Làm ơn… Viêm Đế-nim, xin anh… tha cho tôi. Tôi… tôi sẽ chẳng nói gì với ai cả. Dù đi đâu tôi cũng sẽ im lặng…”
Bóng của hắn che kín đầu tôi.
Viêm Đế ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mặt tôi.
“Ồ? Vậy là mày nhận ra tao? biết tao là Viêm Đế. Thế tức là mày thấy hết rồi còn gì. Biết hết rồi còn gì.”
“Làm ơn…”
“Mày làm tôi buồn đó. Biết mà lại bảo không biết à?”
Hắn lật qua lật lại bàn chân tôi như một món đồ chơi.
“Thôi được, nói đi. Ai sai mày tới đây? Lại là bọn Hắc Long nữa hả?”
“Tôi… thật sự không biết… không biết gì hết…”
“Không biết gì mà đứng đó xem trộm tao với Thánh Nữ? Lặng lẽ y như chuột cống? Ui chà, câu chuyện nghe có vẻ hợp lý ghê. Nếu tao là thằng ngu thì chắc tin liền luôn đó.”
Viêm Đế mỉm cười.
“Nhưng tiếc là, tao không ngu… đồ khốn.”
Bùng.
Lửa phóng thẳng từ tay hắn ra.
Khi lửa tắt, bàn chân tôi cũng biến mất.
Không chỉ thịt hay xương, mà cả giày, cả tất, cả logo fake kia—
Tất cả đều thành tro tàn.
“Tiếp theo sẽ đến lượt cái đầu của mày. Thế nên trả lời cho tử tế vào.”
Đầu óc tôi trống rỗng.
Thằng quỷ này…
Nó điên thật rồi.
Một kẻ điên.
Mà đã là kẻ điên thì, tôi có nói gì cũng vô nghĩa.
Tự cho mình luôn đúng, cho mình là chuẩn mực, và chỉ cần hơi nghi ngờ là giết luôn người vô tội.
Kiểu tâm lý sát nhân bệnh lý.
Đó là hạng người đang đứng trước mặt tôi.
Kẻ mang danh hạng 1 nhân loại.
Làm sao con người… có thể như thế được?
Vậy mà người ta lại tung hô hắn?
Người ta— và cả tôi, dù ít hay nhiều— từng coi hắn là một dạng anh hùng.
“Thẳng tính”, “thật lòng”, “không màu mè”… rồi tung lên tận mây xanh.
Chúng tôi từng nghĩ vậy… về một kẻ điên.
“N-ngu… ngụy biện…”
“Hả?”
“Skill dò nói dối… Anh nói mình có skill dò nói dối…”
Tôi cố bấu víu vào chút lý trí còn sót lại.
“Vừa nãy anh còn bảo với Thánh Nữ rằng… cô ấy nói dối thì anh sẽ biết. Rằng cô ấy phải trả lời thành thật.”
“……”
“Thì bây giờ, hãy dùng nó… kiểm tra tôi đi. Anh sẽ biết lời tôi nói là thật hay là nói dối. Viêm Đế-nim… tôi chỉ vô tình… chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. Xin hãy tin tôi!”
Vẻ mặt Viêm Đế trở nên… khó tả.
“Cái đó… tao bịa ra đấy.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận