Dịch: Hoangforever
“Ể?”
“Bảo là xạo đó. Bluff đó. Không biết bluff là gì hả?”
*"Bluff" (đọc là /blʌf/) có nghĩa là nói xạo, lừa bịp, nói dóc.
Viêm Đế nhếch môi cười.
“Tao đâu có cái skill kiểu ‘phát hiện nói dối’ này nọ. Chỉ là giả vờ tung chiêu, dò phản ứng của Thánh Nữ thôi. Wow, cả Thánh Nữ lẫn mày nữa… ngây thơ dễ sợ. Nói gì cũng tin hả?”
“Vậy… vậy là…”
Môi tôi run lên. Đúng nghĩa bị sốc.
“Không có tí chắc chắn nào mà anh vẫn giết Thánh Nữ sao?”
Anh hùng hạng 9. Thánh Nữ.
Một Hunter có nhân cách đàng hoàng trái ngược với tên tâm thần trước mặt, nghe nói phần lớn số tiền kiếm được đều đem quyên cho trại trẻ mồ côi, nên mới được gọi là Thánh Nữ.
Vậy mà anh ta chỉ vì ‘hơi nghi’ mà giết người ta?
Nếu thế thì…
Đây không phải Hunter đẳng cấp kỷ lục.
Đây là thằng điên đẳng cấp kỷ lục.
“Này. Nói kiểu gì mà nói nặng vậy. Dĩ nhiên là tao có chắc chắn.”
Viêm Đế nhổ một bãi nước bọt xuống nền.
“Viêm bệnh thật chứ! Nghĩ lại thấy điên máu.”
“V-vậy làm sao anh biết được…?”
“Biết hết.”
Hắn đáp như đó là chuyện hiển nhiên.
“Tao chỉ là biết. Và có cách để biết hết.”
“…”
“Còn đó là cách gì thì mày không cần biết.”
Tôi nghẹn họng.
Không chỉ vì hắn tự tin đến mức vô lý… mà còn vì trong mắt hắn có một loại chắc chắn rất khó tả.
Một sự chắc chắn tin rằng hắn có lý do thật sự khi giết Thánh Nữ.
Ít nhất, nhìn từ góc của tôi là vậy.
“À mà, nghe mày nói ‘phát hiện nói dối’ là đủ hiểu. Mày có vẻ trong sạch thật.”
“Dạ…”
“Với cả mặt mày, tao mới thấy lần đầu. Mấy cái mặt lũ chuột cống núp quanh đây, tao nhớ hết rồi. Tổng cộng mười tám đứa. Đúng là bọn khốn nạn, số đầu người cũng tròn trĩnh ha… ừm, nói chung là vậy. Trong đám đó thì không có đứa nào mặt hiền như mày đâu.”
Viêm Đế đưa tay lên đầu tôi. Xoa xoa.
Hắn mỉm cười.
Cuối cùng cũng tin là tôi là vô tội rồi sao?
“C-cảm ơn…”
“Nhưng mà, mày lại biết tao là Viêm Đế. Mày đã tận mắt thấy Thánh Nữ chết dưới tay tao.”
Xoa xoa.
“Thế thì mày phải… chết giúp tao cái chứ.”
Bàn tay đang vuốt đầu tôi chậm lại.
“Tao tên là Yoo Su-ha. Đi đường bình an nhé.”
Khoảnh khắc đó. Đầu tôi nóng bừng. Không phải da đầu, mà là bên trong.
Trong một thoáng, cảm giác y như đỉnh đầu chạm phải chảo rán đang nóng.
Rồi ngay sau đó, cả não tôi bốc cháy.
Rè rè như mỡ sôi.
Hộp sọ sôi ùng ục như cái thùng dầu đặt trên bếp.
“…, ưk, … …!?”
Tôi không nói được. Cũng chẳng hét lên được.
Thì ra khi đau đến cực hạn, con người ta thậm chí còn không la nổi.
Mình lại…
Chết dưới tay một thằng điên như thế này sao…
Kim Gong-ja (金孔子).
Cái tên mà cô viện trưởng trại mồ côi đặt với hy vọng tôi sẽ vĩ đại như Khổng Tử…
Kết quả là cuộc đời tôi chẳng giống Khổng Tử tẹo nào, và cái chết của tôi cũng chẳng vẻ vang hơn một con chó là mấy.
Buồn thực sự.
À.
Nếu ví như game thì đây là game rác.
Nói thẳng ra, đây là một cuộc đời… toang hoàn toàn.
Một cuộc sống nát bét kết thúc trong thảm bại.
[Bạn đã chết.]
Tôi không cam lòng.
[Nhờ cái chết, điều kiện kích hoạt skill đã được thỏa mãn.]
Tại sao mình phải chết như thế này?
Không, phải hỏi ngược lại: tại sao mình phải sống như thế này?
Tôi thấy ấm ức.
Tôi thấy uất hận.
Tôi thấy mọi thứ đều bất công.
Tôi đáng lẽ đã có thể sống tốt hơn một chút.
Chỉ cần tốt hơn một chút thôi cũng được.
Tôi xứng đáng với điều đó.
Chỉ là… tôi sai lầm.
Hôm nay, tôi đã mắc ba sai lầm.
Vì sai lầm mà tôi chết.
Cũng vì sai lầm mà tôi sống đến giờ.
Và ngay từ đầu, có lẽ việc tôi sinh ra trên đời cũng là một sai lầm.
[Đang sao chép skill của Hunter Yoo Su-ha một cách ngẫu nhiên.]
[Đang hình thành Skill Card.]
*Skill Card : Thẻ kỹ năng
Không còn âm thanh nào lọt vào tai.
Cũng chẳng nhìn thấy gì rõ ràng.
Chỉ lờ mờ thấy những vệt sáng chớp lóe.
Như một đám đom đóm bay lượn trước mắt.
Có đom đóm màu đồng.
Có đom đóm màu bạc.
Và có…
Một con đom đóm màu vàng kim.
Nó rất nhanh.
Nhanh đến mức tôi nghĩ có cố cũng chẳng bắt được.
Đom đóm màu đồng thì rất nhiều.
Có vẻ dễ bắt.
Đom đóm màu bạc cũng khá nhiều.
Chắc cũng vớ được một con.
Nhưng đom đóm mang sắc vàng mặt trời đó… chỉ có duy nhất một con.
[Xin hãy chọn một Skill Card.]
Tôi đưa tay về phía ngọn lửa vàng độc nhất vô nhị trong thế gian này.
[Đã chọn.]
Tóm được rồi.
[Đang sao chép skill.]
Và rồi… tôi chết.
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
Skill kích hoạt.
Tên: Muốn trở nên như ngươi.
Rank: S+.
Quy tắc thứ nhất:
Khi bị kẻ địch giết, skill tự động kích hoạt.
Quy tắc thứ hai:
Sao chép một skill của kẻ đã giết ngươi, biến nó thành skill của chính ngươi.
Quy tắc thứ ba:
Không thể sao chép một đối tượng hai lần.
Quy tắc thứ tư:
Skill được sao chép là ngẫu nhiên.
Nhưng, sẽ chết.
…
…
…
…
…
…
…
…
…
…
Bạn biết địa ngục trông như thế nào không?
Để tôi nói cho.
Trước hết, dưới đó chả có biển lửa địa ngục nào hết.
Cũng không có ngọn lửa thiêng liêng nào đang cháy rừng rực.
Có một cái bếp gas.
Nhưng với cái công suất bé như vậy thì khỏi mơ đến “địa ngục hỏa” gì hết.
À, bất ngờ là địa ngục còn có một cái tủ lạnh mini.
Một cái giường nhỏ…
Và một cái TV cũ.
“Ờ.”
Tóm lại là… trông y chang phòng trọ của tôi.
Không, chính xác hơn: đây đơn giản chỉ là phòng trọ tôi đang ở.
Dù đảo mắt nhìn đi đâu, tôi cũng không thấy chút “vibe địa ngục” nào.
* Vibe có nghĩa là không khí, cảm giác, rung cảm, hoặc ấn tượng tổng thể mà một người, một nơi chốn, hoặc một tình huống mang lại.
Chỉ thấy trong căn phòng 3.5 pyeong (tầm 11–12m²) mà tôi thuê theo tháng, với mức giá “hợp ví tiền” đáng buồn.
“Ơ, ơ ơ… ơ?”
Tôi đưa tay lên sờ đầu. Vẫn còn nguyên.
Đề phòng, tôi giơ điện thoại lên soi mặt trên màn hình.
Một gương mặt như bức tượng thần Apollo làm dang dở giữa chừng rồi bỏ cuộc.
Nói trắng ra là: nhìn thì hơi được mà cũng hơi… không được.
Không có một vết bỏng nào.
“Cái… cái quái gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra?”
Thật sự là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Chẳng lẽ Viêm Đế cứu mình, chữa trị rồi đem trả về đây?
Nghe là đã thấy vô lý rồi!
Nhưng mà… ngoài lý do đó, tôi chẳng nghĩ ra nổi phương án nào khác để giải thích tình hình hiện tại.
Có lẽ hắn tốt bụng hơn tôi tưởng chăng?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận