Điền Bá mỉm cười, giọng điệu thoải mái, tự nhiên, Đỗ Giai Tuệ ở bên cạnh sửng sốt, không nói lời nào đột nhiên thét lên.
“Ối vãi thật, sao anh không nói sớm, bà đây còn tưởng rằng điện thoại trên toàn bộ thế giới này đều không thể kết nối. Mau kết nối ra bên ngoài giúp tôi với, tôi muốn gọi điện thoại cho ba mẹ tôi.”
“Mỹ nữ, chỉ có thể nói cô kém may mắn rồi. Chỉ có đường dây trực tiếp mới có thể kết nối, vừa rồi tôi đã thử nhiều lần, trước mắt, phần lớn các trạm trung chuyển tín hiệu đều đã bị ngắt, điện thoại chỉ có thể kết nối với khu vực gần đây thôi. Khu vực bên ngoài thì… hay là thôi đi.”
Điền Bá giải thích rất kiên nhẫn, lại làm cho hy vọng trong lòng mọi người vừa mới nhen nhóm lên tan biến hoàn toàn. Xem ra tận thế thật sự đã đến rồi, trong lúc vô thức, con người đã khôi phục lại cách thức đi đường bằng chân, truyền tin bằng miệng như thời nguyên thủy, điều này khiến cho những người hiện đại đã quen với việc có tin tức ngay lập tức khó mà thích ứng.
Khiến cho mọi người khó thích ứng hơn còn có thế giới bên ngoài. Nghỉ ngơi và hồi phục suốt một ngày một đêm, vào sáng sớm ngày thứ ba sau tận thế, Thượng Ất dẫn đầu rời khỏi tầng hầm ngầm. Trong khoảnh khắc đẩy cửa chính ra, dường như tất cả mọi người đều ngừng thở, giờ phút này, khu Hoa Tụng to lớn của Thủ đô đã không còn giống như bộ dáng ban đầu.
“Ôi trời ơi, Đây là thế giới trước kia sao? Không phải chúng ta đã xuyên không đến thế giới kì lạ nào đó chứ.”
Đẩy cửa chính ra, Đỗ Giai Tuệ bị hơi thở nguyên thủy ập tới, nháy mắt sợ hãi kêu lên. Đường cái sạch sẽ nay đầy ắp cỏ dại, đường xi măng đã bị phủ kín một màu xanh, mà những chỗ dùng để trồng hoa cỏ càng xanh tốt hơn, dường như các loại cây cối chỉ trong một đêm đều được nâng cao, thực vật bao phủ một mảng lớn.
Giẫm phải mặt đất có chút xốp, Thượng Ất quay đầu nhìn về chỗ ẩn thân. Chỗ cửa sổ đã bị lá xanh lớn nhỏ bao phủ, trên vách tường có dây leo chằng chịt. Trong vòng một ngày, khu nhà cấp cao ở Thủ đô có trị giá hơn mười triệu lập tức biến thành chỗ vui chơi cho mấy cây thường xuân. Không bao lâu nữa, chỉ sợ đến chủ nhà cũng không thể tìm được cửa vào nhà ở đâu.
Sóng phóng xạ từ tia X quét qua toàn cầu gây ra thoái hóa, thực vật cũng không may mắn thoát khỏi. Gien ẩn hình trong cơ thể vô số thực vật lại bị kích phát một lần nữa, hoi thở sự sống từ thời xa xưa bắt đầu lan tràn khắp thế giới này. Đối với bọn người Đỗ Giai Tuệ mà nói, thật sự giống như đang đứng trên một hành tinh xa lạ, giống như xuyên không.
“Đừng tùy tiện chạm vào những cây này, dựa theo kế hoạch lúc trước, bây giờ chúng ta chia nhau ra tìm vật tư va tinh hạch năng lượng sinh vật. Bây giờ lấy chỗ này làm điểm cơ sở, Đỗ Giai Tuệ, Phủ Hoàng Long, Điền Bá, ba người đi dọc theo tường vây của khu nhà ở này một vòng. Nhớ kỹ, không cần phải đi đến chỗ có dày đặc thực vật, cố gắng đi đến chỗ siêu thị, tiệm thuốc, thu thập vật tư. Nhớ kỹ, sinh vật toàn cầu bây giờ cũng đã bị thoái hóa, vi khuẩn và vi sinh vật khác trong giới tự nhiên cũng biến hóa. Nhiều nhất là ba ngày, tất cả những thức ăn không qua xử lý đều sẽ bị hư thối. Sau một tuần, mấy nhà máy thủy điện và nhiệt điện cũng sẽ ngừng cung cấp điện. Cho nên thu thập vật tư càng nhiều càng tốt, có thể lấy được bao nhiêu thì cứ lấy hết.”
Thượng Ất an bài nhiệm vụ cho ba người Phủ Hoàng Long, còn mình thì xoay người bước về phía tiểu khu. Đỗ Giai Tuệ hét lên ở sau lưng hắn.
“Tôi nói này Thượng Ất, để cho tôi đi theo anh đi. Anh nhìn hai người đàn ông này đi, cả đường đi cứ mắt to mắt nhỏ trừng nhau, giống như hận không thể bổ nhào vào nhau vậy. Tôi sợ lát nữa hai người bọn họ đánh nhau, tôi không xử lý được đâu.”
“Không cần quan tâm, nếu như bọn họ muốn đánh thì cứ để cho bọn họ đánh. Chỉ là cho dù thắng thua như thế nào, đêm nay nhất định không cho trở lại tầng hầm ngầm.”
Thượng Ất không quay đầu lại, biến mất sau màu xanh biếc của cây liễu, bỏ lại Đỗ Giai Tuệ đang bất mãn bĩu môi, quay người lại đi cũng Phủ Hoàng Long và Điền Ba theo hướng khác.
Khu Hoa Tụng ở Thủ đô là một trong những khuôn viên xa hoa, cho dù là diện tích hay là kiến trúc quy hoạch đất, đều được người chuyên môn tỉ mỉ lựa chọn, thiết kế. Đi ngang qua một bụi cỏ là một đình nghỉ mát, Thượng Ất ngẩng đầu nhìn về phía đảo nhỏ ở giữa hồ, trong lòng cảm thấy khá ngậm ngùi.
“Tiền đúng là một thứ thật tốt, ở Thủ đô tấc đất tấc vàng, diện tích của đảo nhỏ ở giữa hồ kia chắc khoảng mười kilomet vuông nhỉ? Nếu dùng để xây dựng trường học, có thể thu được ít nhất ba nghìn học sinh, có thể khai thác xây được bốn căn biệt thự. Một mét vuông thế này bán được bao nhiêu tiền nhỉ? Một trăm? Hai trăm? Hay năm trăm?
Thượng Ất híp mắt đánh giá cẩn thận đảo nhỏ ở giữa hồ, hai căn biệt thự xa hoa được lắp đặt thiết bị đầy đủ, càng nhìn càng thấy thích. Chỗ này xung quanh là hồ nước, hai bờ sông có đủ loại cây keo, cây liễu và các loại hoa cỏ khác, phong cảnh vô cùng vắng vẻ.
Nhìn trên mặt nước, cách khoảng chừng mấy trăm mét, hoa sen màu phấn hồng nở rộ. Lúc này đang là giữa hè, gió mát thổi tới, những cánh hoa phấn nộn lắc lư theo gió, giống như một đám bé gái thục nhã, xinh đẹp đang vẫy tay với Thượng Ất, cảnh sắc say lòng người. Thỉnh thoảng có một chút gió lớn, hoa sen lay động, lá sen đong đưa, từng chiếc như đầu của một đứa trẻ lộ khuôn mặt ra, bên trong từng bông hoa có hạt sen nhỏ xanh tươi ướt át, càng khiến cho người ta thèm thuồng vô cùng.
Thượng Ất dò xét trong nước thử, hắn phát hiện hồ nước này chỉ sâu không đến hai thước. Mặc dù hơi cạn nhưng đối với một số thú thoái hóa không giỏi bơi thì cái này chính là lá chắn tự nhiên. Còn con đường nhỏ nối với phía ngoài kia, chỉ cần lái một chiếc xe hơi đến là có thể miễn cưỡng chặn lại được, đảo nhỏ giữa hồ có thể lập tức biến thành một chỗ ẩn thân hoàn hảo.
Cẩn thận dò xét mấy lần, Thượng Ất cảm thấy phải lập tức đưa hai mẹ con Trần Phóng đến đây. Có điều trước đó, hắn phải đi xem tình huống trước. Nếu như người ở trong đó không đồng ý hoặc ngăn cản một nhà Thượng Ất chuyển vào, Thượng Ất không ngại dùng súng trong tay để cho đối phương tỉnh táo lại.
Xoay người cúi đầu xuống, Thượng Ất giống như một con báo săn ở trong rừng, nhanh chóng tiến về phía trước. Sau khi được trùng A - mip cải tạo, thân thể Thượng Ất hoàn toàn khác trước. Thượng Ất có thể cảm nhận rõ ràng năng lực của mình mạnh hơn trước gấp ba lần. Trên lưng có chiếc bao nặng hơn mười cân, lại có thêm một khẩu súng tự động, một khẩu súng ngắn, tổng cộng khoảng hai ba mươi cân, vậy mà hắn lại cảm thấy nhẹ như món đồ chơi bằng nhựa.
Thượng Ất âm thầm suy đoán, dựa vào tố chất của cơ thể, cho dù gặp phải con chó biến dị ngày hôm qua, hắn cũng có thể đánh được một trận. Nếu như gặp may thì, dựa vào vũ khí ở trong tay, thậm chí có thể xử lý luôn được cả hai con. Đương nhiên, năng lực được nâng cao không chỉ có lợi như thế thôi. Trong lúc chạy trốn, Thượng Ất phát hiện, lực lượng ở chân được tăng cường, tốc độ của hắn cũng nhanh hơn. Nếu như cố gắng hết sức chạy, kỉ lục chạy nhanh nhất của loài người sẽ bị hắn phá vỡ một cách dễ dàng.
Chương 46: Chó Teddy Ăn Chân Người
Thế nhưng trong khi chạy Thượng Ất lại phát hiện ra điều không tưởn ở bản thân. Ngoài lượng và tốc độ cực mạnh ra thì cơ thể Thượng Ất vẫn chưa hình thành trọn vẹn để kết hợp được với phản ứng của thần kinh. Thượng Ất vẫn chưa thể không chế hoàn toàn được cơ thể của mình, mỗi khi gia tăng tốc độ tới một mức độ nào đó hoặc là sử dụng quá nhiều sức lực, hắn sẽ bị buộc phải dừng bước, sau đó lúng túng né tránh những đám cây trên đỉnh đầu hoặc những cành cây vụn dưới chân. Những lúc như thế, Thượng Ất chẳng khác nào một tay đua với kỹ thuật vụng về, hoàn toàn không đạt được tới cảnh giới hoàn hảo giữa người và xe.
Đương nhiên tình trạng như vậy cũng rất phù hợp với quy luật tiến hóa tự nhiên của các loài sinh vật, trùng A - mip cải tạo lại cơ bắp và xương cốt của Thượng Ất trước, còn hệ thống thần kinh vì có kết cấu phức tạp nên không thể nào có thể cải tạo lại trong một khoảng thời gian ngắn được.
Muốn hoàn toàn không sợ hãi sự uy hiếp của thú thoái hóa, Thượng Ất cần phải có thời gian và một số lượng lớn tinh hạch năng lượng của sinh vật. Nguyên nhân Thượng Ất cấp bách đi tìm kiếm năng lượng cốt lõi chính là vì lý do đó. Có được năng lượng cốt lõi, thì ngay cả cơ thể của Hoàng Long, Điền Bá, Đỗ Gia Tuệ đều có thể tiếp tục cường hóa. Nếu không, chỉ dựa vào các loại thức ăn thông thường thì bọn họ sẽ rất khó có thể nâng cao thực lực trong một khoảng thời gian ngắn.
Vừa nghĩ, Thượng Ất vừa chạy xuyên qua một con đường hẹp và tĩnh mịch của một khu dân cư, hắn nhanh chóng tiến về phía trước. Trên đường đi, thỉnh thoảng lại hiện vài người ở đình nghỉ mát, ở hòn non bộ, ở khu vui chơi công cộng. Thượng Ất biết chắc chắn dân cư định cư ở khu này đang mạo hiểm ra ngoài tìm kiếm thức ăn. Sóng phóng xạ lần thứ nhất xảy ra đến nay đã là ngày thứ ba, vi sinh vật và vi khuẩn thoái hóa gen rõ ràng đã bắt đầu phát ra huy lực. Có lẽ số lương thực còn sót lại trong nhà bọn họ dưới tác dụng ăn mòn của bọn chúng đã sớm mục nát thành bột. Nếu không nghĩ cách ra ngoài tìm chút đồ ăn thì những người dân này sẽ chết đói hết mất.
Đột nhiên, Thượng Ất dừng bước. Trước mặt hắn, một mùi máu tươi nồng đậm theo gió bay tới, hắn cau mày, giơ súng tiểu liên trong tay lên, khuôn mặt lộ vẻ cảnh giác, chăm chú nhìn một đống đá núi giả ở trước mặt.
Trời liền đất, đất liền trời, bốn phía yên tĩnh không chút tiếng động. Phía trước không hề có âm thanh của bất kỳ người nào, chỉ có tiếng xột xoạt kỳ quái rất nhỏ truyền tới. Thượng Ất tập trung tinh thần, cẩn thận tiến về phía trước. Đôi mắt có thể cảm nhận được dị năng cùng với tư duy chập chờn như cánh quạt bắt đầu mở ra, phía sau một tẳng đá to, Thượng Ất phát hiện ra một cái chân người đã không còn nguyên vẹn. Vết máu trên cái chân người trong cảm nhận và tầm mắt của Thượng Ất phát ra vầng sáng yếu ớt. Rõ ràng cái chân người này mới lìa khỏi cơ thể chưa lâu, trên đó vẫn còn tồn tại năng lượng chưa hoàn toàn tiêu tán hết của sinh vật.
“Đúng là một kẻ xui xẻo…”
Thượng Ất âm thầm chia buồn cho chủ nhân xấu số của cái cái chân này. Theo như hình dáng và kích thước của cái chân có thể đoán ra đây là chân của một người phụ nữ trẻ tuổi. Mỗi ngón chân đều được chủ nhân tỉ mỉ sơn lên những màu đẹp đẽ khác nhau. Nhưng nào ngờ những sắc màu kia còn chưa bong hết thì cái chân này đã trở thành thức ăn của một con dã thú hung tàn nào đó rồi. Rốt cuộc là cái thứ gì đã cắn chết chủ nhân có cái chân này? Thượng Ất bóp bóp khẩu súng trong tay, cẩn thận tiến về phía trước.
“Ô ô!”
Âm thanh uy hiếp đặc thù của dã thú đột ngột vang lên bên tai, một con chó teddy với thân hình nhỏ bé màu nâu đột nhiên hiện ra bên cạnh tảng đá, nó nhe răng trừng mắt, không ngừng thấp giọng gào thét. Cứ như vậy một người, một chó gặp nhau trên con đường nhỏ hẹp.
“Mẹ kiếp, sao lại là chó nữa rồi?”
Thượng Ất im lặng nhìn con chó Teddy màu nâu, phía sau nó là thi thể còn có một nửa của một người phụ nữ đang nằm bất động trên đất. Đống thịt bị cắn nát, cái bụng rỗng không đã đủ để chứng minh người phụ nữ đã chết lâu rồi.
“Phiền phức nhất trong hai kiếp của ông chính là chó, đặc biệt là loại chó trúng phải sắc ma dám làm chuyện giữa ban ngày như mày. “
Thượng Ất chậm rãi giơ tay lên, nòng súng sắc lạnh trọng nháy mắt ngắm thẳng vào đầu con chó Teddy. Đúng lúc này, con chó thoái hóa lộ vẻ sững sờ, cây súng trong tay Thượng Ất dường như khiến nó nghĩ ra sự khủng khiếp của nhân loại, nó lắc lắc cái đầu, vẫy vẫy cái đuôi nhỏ, rồi đột nhiên quay người bỏ chạy.
“Mẹ kiếp! Cái con này thật giống lão tiến sĩ L kia, ham sống sợ chết, bộ dạng y hệt, không khác gì nhau.”
Thượng Ất lắc đầu, không hề nổ súng ngăn con chó Teddy lại. Với loại hình thể vẫn duy trì như cũ mà không thay đổi này thì nó là thú biến hóa mà trong ý thức vẫn giữ được ký ức ban đầu, trong cơ thể nó sẽ không phát sinh ra tinh hạch năng lượng sinh vật. Giết chết nó chỉ khiến Thượng Ất lãng phí đạn dược mà thôi, không hề có bất kỳ ý nghĩa gì.
Thượng Ất vô tình đi tới trước thi thể của người phụ nữ kia, lặng lẽ nhìn cơ thể vẫn còn một chút hơi ấm của cô ta, trong lòng không khỏi tiếc thương. Hắn đoán rất đúng, cô gái này còn rất trẻ, nhìn khuôn mặt với làn da trắng non, căng mịn có thể thấy cô gái cùng lắm mới 20 tuổi, chiếc váy dài liên thân sang trọng thể hiện rõ lúc còn sống cô ấy cũng không phải là một người thiếu tiền. Đây có lẽ chính là người được coi là mỹ nữ giàu chuẩn thường được mọi người ngưỡng mộ. Có điều giờ đây mọi thứ đã không còn ý nghĩa gì nữa, giây phút con thú thoái hóa bổ nhào tới cắt đứt cổ họng cô gái thì dung mạo, tiền tài, gia cảnh… tất cả những thứ khiến cô ấy tự hào đều tan thành mây khói trong chớp mắt. Sinh mệnh con người vẫn luôn mong manh yếu ớt như thế, tất cả những thứ trên người mà nằm bên ngoài cơ thể cô không thể nào ngăn cản được một con chó nhỏ tàn nhẫn cắn nát cổ họng của chính cô được.
Nhìn thi thể lần cuối, Thượng Ất quay người bỏ đi. Mùi máu tươi ở đây nồng quá không thích hợp ở lại lâu. Đám thú thoái hóa dày như kiến sẽ nhanh chóng chen chúc tới. Bộ ngực trắng nõn cùng bờ mông khêu gợi của thiếu nữ sẽ biến mất trong miệng của những con thú thoái hóa to lớn. Còn những con thú thoái hóa với thân hình nhỏ hơn thì sẽ gặm sạch những thứ con sót lại trên xương đầu. Đám kiến thì gặm vụn và hút hết tủy đầu cô gái. Cuối cùng là vi khuẩn và vi sinh vật nhập hội, lần lượt phân giải tóc, lông trên cơ thể và lớp da của nạn nhân. Thế giới này sẽ không giữ lại bất cứ thứ gì cho cô ấy, như thể cô chưa từng tồn tại.
Thượng Ất nhanh chóng vượt qua một nửa khu dân cư, đi tới một con đường lân cận bên ngoài khu biệt thự. Trên đường đi, hắn gặp phải vài đám sinh vật thoái hóa, trong đó nhiều nhất là chó mèo. Thượng Ất có gặp phải một con mèo cưng thoái hóa, con mèo mập mạp nhìn rất giống mèo Garfield này đã thoái hóa tới mức những chiếc ranh năng dài ra tới tận mười centimet. Hai bên xảy ra một trận chiến kịch liệt, sau khi phải trả giá bằng ba vết thương khá sâu thì cuối cùng Thượng Ất cũng đã thành công trong việc giết chết con thú thoái hóa, và may mắn tìm được một viên tinh hạch năng lượng sinh vật trong cơ thể của nó.
Lần này Thượng Ất không vội nuốt chỗ tinh hạch năng lượng vào người, việc dùng thuốc hoạt hóa lần trước đã dạy cho hắn một bài học, khiến hắn đề cao cảnh giác. Hắn cẩn thận cất nó đi, đợi đến khi nào mọi thứ đã an toàn mới dùng. Có thu hoạch khiến bước chân Thượng Ất càng trở nên nhẹ và nhanh hơn nhưng hắn không ngờ mình lại nhanh chóng bị một người khác chặn lại.
“Đứng lại! Mày ở lầu mấy? Đến chỗ bọn tao làm gì?”
Trước tòa nhà trồng đầy hoa cỏ, mười mấy gã đàn ông tay cầm dao phay, côn sắt đứng chặn giữa đường. Thượng Ất chửi thầm một tiếng trong lòng, bất đắc dĩ dừng lại. Trên một đoạn đường ngắn ngủi có 1km mà hắn đã gặp phải tất cả đợt những kẻ sống sót chặn mình, đối phương rất đông, Thượng Ất thật sự không có cách nào lách qua được.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận