Dịch: Hoangforever
Đám binh lính vội vàng lên xe, ai cũng không muốn ở lại cái thị trấn u ám, đầy không khí đầy chết chóc này một giây một phút nào cả.
“Nó di chuyển.”
Đột nhiên Khải Đặc (Kate) mở miệng nói.
“Hử?”
“Nó kéo thi thể rời đi.”
Khải Đặc vô cùng chắc chắn nói.
“Ừ, như vậy cũng tốt, trước tiên chúng ta quay lại trụ sở cái đã. Tình huống ở nơi này quá mức quỷ dị. Con Zombie tiến hóa vừa mới xuất hiện, thực lực của nó nằm ngoài dự liệu của chúng ta. Muốn điều tra rõ chuyện này, dựa vào một chi đội như chúng ta căn bản không thể nào hoàn thành được.”
Wilson quyết định như vậy để cho đám lính thở phào nhẹ nhõm.
Trong sự im lặng, ba cỗ xe quân sự ngay lập tức xuất phát men theo đường cũ trở về.
Xe chạy được nửa thị trấn bỏ hoang, ngồi trên tay lái phụ, John (Ước Hàn) rốt cuộc chịu không nổi, hằn học nói:
“Mẹ kiếp, gặp quỷ.”
“Câm miệng!”
Đột nhiên Khải Đặc lên tiếng cắt đứt lời Ước Hàn.
“Làm sao?”
Tính tình của Ước Hàn thật sự nóng nảy. Phản ứng mới vừa rồi của hắn đã bị tất cả binh sĩ ở đây nhìn thấy. Vốn là muốn nhục nhã Y Sâm, ai mà ngờ được kết quả lại là tự rước lấy nhục. Tệ hơn nữa là, hắn còn bị họng súng của Y Sâm nhắm thẳng ngay vào ót, chuyện này nếu như không phải Y Sâm kiềm chế được bản thân, có lẽ hậu kia khó có cách nào tưởng tượng ra được.
Một màn như vậy để cho Ước Hàn thẹn quá hóa giận. Thân phận “người có dị năng” để cho hắn ở trong căn cứ tác yêu tác quái, ngày thường dám cùng hắn đối nghịch cũng chỉ có mấy người dị năng ở trong tổ, hiện tại thì hay rồi, ngay tới cả binh lính bình thường cũng khinh thường hắn. Ước Hàn hắn từ lúc nào bị nhục nhã như vậy?
Ước Hàn định nói gì đó, thì giọng nói của Khải Đặc đã truyền tới.
“Bọn chúng tới! Đuổi tới!”
“Cái gì?”
Ước Hàn trợn lớn hai mắt lên, tạm thời kìm nén cơn giận dữ của mình lại, từ giọng nói có vẻ bối rối kia của Khải Đặc, hắn có thể nghe ra được chuyện này vô cùng nghiêm trọng.
“Khải Đặc?”
Wilson vẻ mặt ngưng trọng, lên tiếng dò hỏi.
“Rất nhiều, Ác khuyển dị chủng! 16, 17 con, còn có… còn có Zombie tiến hóa nữa! Tối thiểu là hai con! Bọn chúng đang bao vây chúng ta!”
*Ác khuyển: chó dữ hung ác.
Khải Đặc hoảng sợ nói.
“Ngươi…con mẹ nó….ngươi không phải nói là nghe không được tiếng bước chân của Zombie tiến hoá sao? Con mẹ nó, người…. đây là đang đùa giỡn chúng ta sao?”
Ước Hàn tức giận quát lên, “Và ngươi có bị điên không? Bọn chúng không phải cùng một loài! Bọn chúng sẽ không có đi săn cùng nhau, thậm chí bọn chúng còn không hài hoà sống chung với nhau!”
“Bọn chúng đang chạy với tốc độ tối đa, bọn chúng…. A, thượng đế của tôi ơi.”
Kate căn bản không có để ý tới lời của Ước Hàn, lời nàng vừa nói xong, thiết bị truyền tin từ các phương tiện quân sự khác từ xa đã báo cáo lại:
“Đội trưởng, phát hiện tình huống không ổn, thấy bóng dáng ác khuyển dị chủng!”
“Đội trưởng…. tốc độ của bọn chúng quá nhanh!”
Wilson lớn tiếng ra lệnh:
“Tăng tốc độ lên, lao ra khỏi cái trấn này!”
Lúc Wilson nói, một nửa cơ thể của anh ta đã lộ ra khỏi bên ngoài chiếc xe quân sự, sau đó anh ta nắm chặt khẩu súng máy hạng nặng với cả hai tay.
“Kate, nói cho ta biết vị trí của bọn chúng!”
Giọng nói của Wilson từ trên xe truyền tới.
“Bọn chúng….bọn chúng ở….”
Luôn luôn trầm ổn, vào lúc này Kate hoàn toàn luống cuống, từ miệng phun ra một câu khiến cho người khác không thể nào tin nổi đó là sự thật,
“Bọn chúng… chỗ nào cũng có.”
“Mẹ nó chứ! Con đĩ vô dụng này.”
John nắm chặt hai nắm đấm, vào lúc sắp chết, mọi người làm ra cái dạng phản ứng cũng không có gì là quá đáng.
“Đường bên trái, bên trái, nhanh, xuống rìa thị trấn, chạy dọc theo con đường rừng.”
Kate kinh hãi hét to,
“Ở đó không có!”
Tên lính lái xe bình thường nghe thấy vậy mặt không chút máu, tay nắm vô lăng có chút run rẩy, vội vàng điều khiển xe sang bên trái.
Phía sau, hai chiếc xe quân sự phóng như bay. Một cảnh tượng ảnh cầu sinh trong tuyệt địa cứ như vậy từ từ bày ra.
Trong tình huống hoảng loạn như vậy, Kate lắng nghe vô cùng chính xác, truyền tới tin tức tuyệt đối chính xác. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với Zombie tiến hoá, cùng với sinh vật tiến hoá khác có điều khác biệt, Zombie sau tiến hoá đã có trí khôn nhất định….
Ba chiếc xe quân sự chạy loạn xạ, dọc theo con đường rìa thị trấn với một tốc độ cao. Mà ở phía bên phải trong rừng rậm, có 3 con Zombie tiến hoá da màu bạc đang nằm sát trên mặt đất yên lặng chờ đợi con mồi sa lưới.
Bá…..
Xe quân sự đi đầu vừa mới lao qua, tới phiên chiếc xe thứ hai lúc đi ngang qua một gốc cây, đột nhiên mấy đạo tia chớp màu bạc phóng ra.
“Chéo chéo…”
“Gào….”
Trong nháy mắt, ở trong máy bộ đàm truyền tới tiếng chửi bậy của một tên lính:
“Chết tiệt!”
“Mẹ, nó là gì vậy!!??”
“Ôi Chúa ơi, đừng vậy mà… Chúa nhân từ…”
John trên trán đổ mồ hôi lạnh, hắn ngồi ở ghế lái phụ, qua kính chiếu hậu, hắn có thể nhìn thấy rõ một con Zombie tiến hoá ở bánh sau, bên phải xe quân sự thứ ba!
Đôi mắt đỏ rực, làn da màu bạc, phía trên còn chảy xuôi máu màu cam.
“Khặc….Khặc….”
Zombie tiến hoá gào thét, dùng móng tay thật dài hung hăng chộp về phía sau bánh xe, còn cái miệng lớn thì cắn về thân xe.
Ầm!
Một tia chớp màu bạc khác xẹt qua, nhanh chóng dùng thân thể nặng nề của mình hung hăng đập về mạn phải chiếc xe. Nó nằm úp sấp ở bên hông ghế lái trên cánh cửa xe, trảo bén nhọn chộp lấy tên binh sĩ trên ghế lái! Tên binh lính này giãy dụa, phản kính một cách hỗn loạn, hoàn toàn mất đi khống chế lái xe, chiếc xe cứ như vậy lắc lư chạy loạn trong khu rừng ở bên trái.
“Tại sao căn cứ lại gửi cho chúng ta những chiếc xe quân sự mui trần này chứ?”
Ầm!
Tiếng la hét của binh lính, tiếng súng nổ không ngớt, chỉ vài chục giây sau, một đàn ác khuyển dị chủng gầm rú lao lên…
“Ôi! Chúa ơi! Ôi! Chúa ơi!”
Lippi đang ngồi trên chiếc xe quân sự ở giữa lẩm bẩm cầu nguyện. Hắn đã nghĩ tới chuyện mình schết, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ chết theo cách này…Bị ăn thịt bởi lũ quái vật ghê tởm!!
Lippi bất lực nhìn chiếc xe quân sự ở phía sau bị lũ Ác khuyển dị chủng tiêu diệt. Tiếng kêu thê lương, thảm thiết của các chiến hữu truyền tới làm hắn nổi hết cả da gà.
“Này! Này! Nhìn tôi này!”
Y Sâm dùng hai tay nắm lấy đầu Lippi, cưỡng chế quay đầu hắn lại, nhìn thẳng vào Lippi “Này! Tỉnh lại!”
“Được! Được! Ta không muốn chết, không được….”
“Lippi!” Y Sâm hung hăng lắc đầu Lippi nói:
“Chúng ta có thể thoát, chúng ta nhất định có thể thoát được, điều duy nhất cần làm bây giừo là phải giữ được bình tĩnh!”
“Giữ bình tĩnh! Ăn shit! Làm sao ta có thể giữ được bình tĩnh vào lúc này được cơ chứ, oa oa oa…!”
“Có ta ở đây, lúc trước khi người bị quái vật cắn nuốt, ta đã giúp ngươi giải quyết nó và cứu thoát ngươi. Dù sao cũng chỉ là một viên đạn mà thôi.”
Y Sâm hung hăng nắm lấy đầu Lippi đập vào ghế sau của chiếc xe quân sự.
“Ta đảm bảo, đạn của ta so với răng nhọn móng sắc của bọn chúng còn nhanh hơn.”
“Òng ọc.”
Lippi nuốt nước bọt, gật đầu một cách ngu ngốc.
Phương thức trấn an như vậy, quả thực rất là đặc biệt…
Trong chiếc xe quân sự thứ nhất ở phía trước, John vẫn đang còn hoảng hồn còn chưa bình tĩnh lại được thì đã nghe Kate ngồi ở phía sau lẩm bẩm nói:
“Đúng, chính là như vậy, đúng….”
“Cái gì? Ngươi nói lớn lên, Kate, nói lớn lên!”
John lúc này giống như chim sợ ná và không muốn chịu thêm bất kỳ đả kích nào nữa. Hắn lúc này chỉ hi vọng, bốn tên binh lính trong chiếc xe quân sự thứ 3 có thể kéo dài thời gian, để cho bọn quái vật ăn một lúc, đừng để bọn chúng đuổi theo tới nữa. Như vậy, cái đám binh sĩ ti tiện mới mới xem như là có chút giá trị.
“Đi nhanh! Đi theo con đường này, con đường này có thể đột phá ra ngoài được….”
Kate nhắm chặt hai mắt, kiên định nói.
“Hừ! Tốt nhất là như vậy!”
John oán hận mắng một tiếng.
Wilson lúc này thì vẫn đang còn nằm dài nửa người bên ngoài xe, khẩu súng trên tay vẫn bắn “tạch tạch tạch” vào đám sinh vật kỳ dị đang chạy trong rừng.
Tên binh lính lái xe ở phía trước thì càng thêm củng cố niềm tin hơn, chân đạp ga, chuyên tâm lái xe.
Ngắn ngủi 100 mét trong phút chốc vượt qua, 10 giây sau khi xe chạy tới chỗ rẽ , tên binh lính trên ghế lái đột nhiên phanh xe lại.
Đường cong trên đường rừng núi khác xa so với đường cong nơi thành thị. Đường cong trên đường núi thì dài hơn, những khúc cua thẳng 90 độ là rất hiếm. Cho nên, khi chiếc xe quân sự quẹo cua, từ xa, tên lính đã nhìn thấy được cảnh tượng nhớ đời, không bao giờ quên được.
Trong khu rừng cách đường quốc lộ còn chưa đầy 50 mét, một bông hoa diêm dúa loè loẹt khẽ đung đưa, rực rỡ nở ra….
Mà xung quanh nó, là mười mấy con Ác Khuyển dị chủng…Bọn nó yên lặng ngồi xoạc đùi ở đó, không mảy may dị động, vô thanh vô tức.
Cho tới khi chiếc xe quân sự xuất hiện, tất cả bọn chúng sống lại!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận