Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Linh dị
  3. Thương Nhân Âm Phủ (Dịch)
  4. Chương 235: Nấm mốc màu trắng

Thương Nhân Âm Phủ (Dịch)

  • 76 lượt xem
  • 2003 chữ
  • 2025-04-17 08:56:44

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

"Ngươi mới vừa rồi còn nói hắn là đồng bọn của ngươi mà, ngươi dám gạt ta?"

Phong Thân Na Na tức giận nói.

"Ta cũng là bất đắc dĩ, đại sư cứu mạng!"

Người áo đen không ngừng dập đầu.

Cứu ngươi?

Chuyện lạ!

Tôi trừng mắt liếc hắn một cái.

"Được rồi, hiện giờ chân tướng đã rõ ràng đúng không?

Không có việc gì ta đi trước đây."

Phong Thân Na Na ngăn lại ta.

"Ngươi không định hỏi xem tên này rốt cuộc gặp phải chuyện gì sao?"

Phong Thân Na Na nói vậy, tôi mới sực tỉnh.

Đúng thế, không làm rõ lai lịch của hắn, vạn nhất hắn ra ngoài rồi lại đến trước cửa nhà tôi và nhà Tiểu Nguyệt ngủ thì làm sao bây giờ?

Tôi hỏi:

"Hắn vì sao bị bắt?"

"Tấn công trẻ em."

Phong Thân Na Na nói:

"Mà không phải lần đầu phạm tội, là tái phạm."

Tôi dở khóc dở cười.

"Tấn công trẻ em?

Tên này thật ấu trĩ mới đi tấn công trẻ con a!

Đây là đồ biến thái rồi, cảnh sát các ngươi phải quản thật chặt chuyện này, nếu để thứ cặn bã như vậy hòa nhập vào xã hội, đây chính là uy hiếp cực lớn."

Người áo đen lại dập đầu, đau khổ cầu khẩn:

"Đại sư, cứu mạng a, ta có nỗi khổ tâm, ngươi nếu không giúp ta, ta thật không sống nổi..."

Tôi lạnh lùng nói:

"Cút, ta không muốn quản chuyện của ngươi."

Nói xong, tôi định đi khỏi đồn cảnh sát.

Người áo đen thấy mềm không được, lại chuyển sang cứng.

"Đại sư, ngươi nếu không giúp ta, chờ sau khi ta ra ngoài, mỗi ngày đều đến tiệm của ngươi giữ cửa.

Trên người ta có rất nhiều bệnh truyền nhiễm, đến lúc đó lây cho ngươi thì không tốt đâu."

Vừa nói, hắn vừa tháo khăn đội đầu xuống.

Khi tôi nhìn thấy chân diện mục của hắn, dạ dày kìm không được thắt lại, toàn thân nổi da gà, không dám nhìn lần thứ 2.

Trên mặt hắn chi chít nấm mốc màu trắng, giống như bị lang ben, mà lại vết mốc còn mọc rất nhiều lông tơ dài, chiếm trọn gương mặt của hắn.

Thậm chí trên môi cũng đều là nấm mốc, nhìn mà buồn nôn không thôi!

Phong Thân Na Na so với tôi càng không chịu nổi, quay đầu vọt tới toilet nôn thật lâu vẫn không quay lại.

"Đại sư, bệnh này thật có thể truyền nhiễm, mà ta toàn thân trên dưới đều mốc meo, ngươi nếu không cứu ta, chỉ sợ ta sắp mục nát tới nơi."

Người áo đen đau khổ cầu khẩn nói.

Tôi hít sâu một hơi, ép mình trấn định.

"Ngươi sao không đi bệnh viện kiểm tra?

Ta có thể giúp gì được cho ngươi?"

Không thể không thừa nhận, tên này uy hiếp rất có tác dụng, tôi rất sợ hắn lây bệnh cho tôi.

Người đang khỏe mạnh sao có thể bị mốc meo?

Đây là triệu chứng chỉ xuất hiện trên thi thể a.

Người áo đen bất đắc dĩ nói:

"Đại sư, ta có thể là đã trêu chọc đến thứ đồ không sạch sẽ gì đó, mỗi ngày trong đầu đều có ý nghĩ kinh khủng, căn bản không khống chế nổi chính mình.

Nhưng chỉ cần ta trốn ở cửa tiệm của ngươi, ý nghĩ kỳ quái sẽ bị áp chế, cho nên ta mới ở tiệm đồ cổ không đi.

Mới đầu ta còn tưởng là trùng hợp, không ngờ vị nữ cảnh sát này nói cho ta biết ngài là cao nhân, cho nên ta mới nghĩ dùng cách này mời ngài đến, hi vọng ngài có thể giúp ta!"

Người áo đen đau khổ cầu khẩn, than thở rất đáng thương, không giống giả vờ.

"Ý nghĩ kinh khủng?

Ý nghĩ gì?"

Tôi hỏi.

"Ăn thịt trẻ con."

Hắn nói:

"Chỉ cần đói bụng ta sẽ sinh ra một loại cảm giác rất mãnh liệt muốn ăn thịt trẻ con, căn bản là khống chế không nổi."

Ăn thịt trẻ con!

Mấy chữ đơn giản lại làm tôi tê cả da đầu.

Trên thế giới này chuyện vô nhân tính nhất chắc không gì bằng ăn thịt người a?

Huống chi còn là ăn thịt trẻ con.

Đã đến thời đại này, sao có thể sinh ra loại biến thái như vậy?

Tôi biết hắn nhất định có gì mờ ám, liền hít sâu một hơi, hỏi:

"Ngươi chẳng lẽ chưa khám bác sĩ tâm lý sao?

Có phải là do tâm lý ngươi có vấn đề?"

"Không có tác dụng."

Người áo đen ủ rũ cúi đầu nói:

"Ta trước đó hết thảy bình thường, thậm chí còn rất có lòng từ ái, là nhân viên công vụ nhà nước, tố chất tâm lí sao có thể kém được?

Chớ nói chi đến ăn thịt trẻ con."

"Nhưng từ khi lão bà (vợ) sinh con trai xong, ta bắt đầu trở nên cổ quái.

Mới đầu ta cũng không biết mình có dị tượng, là lão bà nói cho ta biết, khi ta vừa nhìn thấy trẻ con liền chảy nước miếng, hai mắt phát sáng.

Ngay sau đó ta bắt đầu ngã bệnh, trên người mọc ra những vết phát ban trắng kinh khủng này.

Đại sư, ngài nhất định phải cứu ta a, chỉ có ngài mới có thể cứu ta!"

Hắn vừa dứt lời thì òa khóc, khóc rất thương tâm.

Phong Thân Na Na nói:

"Trương tiên sinh, ngươi nhất định phải nói cho ta biết, hắn có phải bị mấy thứ bẩn thỉu quấn lấy rồi không?"

Tôi luôn miệng mắng xúi quẩy, tôi và Tiểu Nguyệt đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, tôi cũng không định tiếp tục nhận mối làm ăn, không ngờ tôi không muốn làm ăn thì công việc lại tự tìm tới cửa.

Trong lòng tôi cảm khái, chợt phát hiện từ khi tôi bước nghề, liền gặp phiền phức không ngừng.

Sự tình các loại theo nhau mà đến, làm cho tôi ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.

Xem ra trong cõi u minh đã có thiên ý, âm vật thương nhân có âm vật thương nhân mệnh, tôi không kháng cự được.

Nếu khư khư cố chấp, chỉ sợ sẽ vi phạm quy củ.

Hết cách, tôi đành miễn cưỡng tiếp nhận chuyện này:

"Có phải hay không, tôi còn chưa thể phán đoán, nhất định phải cẩn thận điều tra một phen mới được!"

Phong Thân Na Na như có điều suy nghĩ nói:

"Trước đây hắn bị bắt đều là do tấn công trẻ em.

Mà cách hắn tấn công cũng rất đặc biệt, là cắn lên người lũ trẻ một cái...

Cũng không biết những trẻ em đó có thể bị lây quái bệnh hay không."

"Cắn?"

Tôi lần nữa đau nhức toàn thân, nếu thật sự có tà linh quấy phá, vậy tà linh này nhất định oán khí trùng thiên, không phải bình thường.

Tôi nói:

"Ngươi đem đầu đuôi kể lại một lần, một chi tiết cũng không được bỏ sót, chỉ cần có thể giúp được ngươi, ta sẽ giúp."

Người áo đen lập tức cảm động gật đầu:

"Được, được, đa tạ đại sư!"

Như hắn nói, hắn làm việc tại nhà máy điện địa phương, có biên chế công chức, là điển hình cho người có lòng nhiệt tình, ở công ty nhân duyên rất tốt, ai có khó khăn hắn đều giúp đỡ.

Bởi vì hắn tên là Lôi Long, các đồng nghiệp thường xuyên trêu ghẹo hắn là con cháu của Lôi Phong, Lôi Phong thời đại mới.

(Lôi Phong là tấm gương điển hình về người tốt việc tốt, suốt đời cống hiến vì sự nghiệp của Đảng CS của TQ thời kì xây dựng XHCN những năm 60. Tuy nhiên anh chết rất trẻ khi mới 22 tuổi, nên có câu chế:

Lâm Bưu chỉ hút thuốc, không uống rượu thọ 63 tuổi;

Chu n Lai chỉ uống rượu, không hút thuốc thọ 73 tuổi;

Mao Trạch Đông vừa uống rượu, vừa hút thuốc thọ 83 tuổi;

Đặng Tiểu Bình vừa uống rượu, vừa hút thuốc, vừa đánh bài thọ 93 tuổi;

Trương Học Lương vừa uống rượu, vừa hút thuốc, vừa đánh bài lại có cả vợ bé thọ 103 tuổi;

Lôi Phong không uống rượu, không hút thuốc, không đánh bài cũng không có bạn gái, chỉ làm người tốt việc tốt thì hưởng dương 23 tuổi - maxpayne_09)

Nếu như không bị quái bệnh, cuộc sống của hắn rất tốt đẹp, gia đình hòa thuận, người ngoài đều hâm mộ sự nghiệp của hắn, tiền lương của hắn cũng không ít…

Nhưng từ khi vợ hắn sinh đứa con trai, cuộc sống của hắn đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Ngày thứ 2 sau khi con ra đời, Lôi Long liền trở nên không bình thường…

Ban đầu, hắn cảm thấy khẩu vị của mình đột nhiên biến đổi rất lớn, bất luận ăn gì, ăn bao nhiêu đều không thấy no, mỗi lần 3 chén cơm, 24 giờ ăn không ngừng.

Mà hắn lại trở nên lười biếng, toàn thân vô lực, chỉ muốn nằm trên giường, làm vợ hắn không hầu hạ nổi.

Nếu như không phải vợ hắn có tri thức hiểu biết lễ nghĩa, chỉ sợ hai người đã sớm ly hôn.

Lão bà hắn vừa địu con, vừa nấu cơm, vừa cho con bú.

Lôi Long mặc dù ăn nhiều, nhưng lại cả ngày hữu khí vô lực, nằm trên giường không động đậy, thậm chí còn không muốn nhìn mặt con.

Hắn hoài nghi mình bị bệnh gì đó, liền đi bệnh viện kiểm tra, nhưng kết quả lại bình thường.

Chỉ là bác sĩ phát hiện trên người hắn xuất hiện một hiện tượng kỳ quái!

Đó là trên gò má trái của hắn lại có không ít lông tơ màu trắng, bác sĩ nói đây là nấm mốc, nhưng da người sao lại bị lên mốc?

Liền hỏi hắn có phải đã phẫu thuật gì trên mặt không, ví dụ như hút mỡ làm gầy mặt, lăn kim làm trắng gì đó...

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nói mình cả ngày nằm trên giường, hữu khí vô lực gì cũng không muốn làm, nào có tâm tư đi làm thẩm mỹ?

Vị bác sĩ kia thậm chí còn trêu ghẹo nói, đây chính là 'lười đến mốc người' trong truyền thuyết?

Lôi Long thất vọng trở về, mà sau đó triệu chứng lại càng trầm trọng.

Điều này khiến tôi nhớ tới cái nhẫn ngọc (phần 17 Thái Tuế ban chỉ, xem lại để hiểu rõ maxpayne_09), triệu chứng của Lôi Long rất giống với cái nhẫn ngọc, cũng khiến cho người ta không ngừng ăn.

Nhưng nhẫn ngọc làm cho người ta càng ăn càng mập, còn Lôi Long lại xuất hiện triệu chứng bị phát ban mốc meo… Tôi hoài nghi có phải do hắn ăn cái gì đó có độc mới sinh ra quái bệnh?

Về sau, mỗi khi tới 9 giờ tối, Lôi Long sẽ buồn ngủ không nhịn được, dù là đao kề cổ cũng không thể cản hắn ngủ say, giống như uống thuốc ngủ vậy.

Nhưng đến 2 giờ sáng, hắn sẽ lại mơ một giấc mơ kỳ quái, mộng thấy mình đói đến chịu không nổi, tới phòng bếp làm đồ ăn, nhưng chỉ cần tay đụng đến dao, đều tỉnh lại một cách kì lạ.

Sau khi tỉnh lại, liền phát hiện hắn cũng không phải là nằm trên giường ngủ mơ, mà là cầm đao mê man đứng trong bếp, đang ngẩn người đứng trước gương.

Mà Lôi Long trước giờ chưa từng mộng du, mấy ngày qua lại liên tiếp mộng du, mà mỗi lần đều giống nhau, đều là đi tới phòng bếp nấu cơm, sau khi tỉnh lại thì cầm dao đứng trước gương.

Mỗi lần tỉnh lại, Lôi Long nhìn thấy chính mình đang phẫn nộ đứng trước gương vung vẩy con dao, hắn bắt đầu cảm thấy gương mặt mình rất lạ lẫm, giống như chưa bao giờ thấy qua gương mặt này... Mặc dù hắn chắc chắn gương mặt kia chính là mình.

Mà hắn phát hiện trên mặt mình vết ban mọc mốc càng lúc càng lớn, dùng tay sờ một chút thì đau thấu tim gan, thậm chí hắn còn cậy vết mốc mọc lông trắng ra thì thấy có dịch nhờn ghê sợ.

Lôi Long sợ hãi, đi khám khắp, gặp qua cả bác sĩ tâm lý nhưng cũng không thể giải đáp cho hắn.

Hắn cứ sợ hãi như vậy sống qua ngày, cảm giác chính mình sắp phát điên rồi...

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top