Chủ nhân ban đầu của đai lưng ngọc này chính là “Nhân tài kiệt xuất” Hán triều đệ nhất danh tướng Hàn Tín!
Năm đó, Hàn Tín thay Lưu Bang đánh bại Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, chiếm lấy giang sơn Đại Hán.
Lưu Bang đối với hắn vô cùng biết ơn, sau khi đăng quang liền phong cho Hàn Tín làm “Tam Tề Vương”, đồng thời hứa với hắn “Ngũ bất tử”.
Tam Tề Vương tức là: dữ thiên tề, dữ địa tề, dữ quân tề (ngang với trời, ngang với đất, ngang với bậc quân vương).
Địa vị của Hàn Tín có thể sánh cùng thiên địa và Hoàng đế.
Ngũ bất tử là: “kiến thiên bất tử, kiến địa bất tử, kiến quân bất tử, kiến thiết bất tử, kiến đồng bất tử” – tức là gặp trời không chết, gặp đất không chết, gặp vua không chết, gặp sắt không chết, gặp đồng không chết.
Điều này vào thời đó là tồn tại vô cùng to lớn và quyền uy, thực sự có thể nói là dưới một người, trên vạn người.
Nhưng khi chính quyền triều Hán dần ổn định, Lưu Bang lại bắt đầu phạm phải căn bệnh chung của tất cả các bậc quân vương: lo sợ các huynh đệ từng cùng mình chinh chiến sẽ mưu phản.
Cho nên quyết định đầu tiên là dùng Hàn Tín để khai đao!
Lúc ấy, Hàn Tín đã có trong tay mười vạn tinh binh mãnh tướng, lại là người hào sảng, không thiếu tướng lĩnh nguyện ý vì Hàn Tín xông pha khói lửa.
Lưu Bang và Lữ Hậu muốn giết Hàn Tín, nhưng Hàn Tín là bậc chiến thần, muốn đánh dẹp hắn chỉ e dù dốc toàn lực quốc gia cũng chưa chắc thắng được.
Mà năm đó Lưu Bang đã hứa ban thưởng cho Hàn Tín “Ngũ bất tử”, lại càng không thể quang minh chính đại mà giết hắn.
Thế nên Lưu Bang tìm Tiêu Hà, bảo Tiêu Hà nghĩ cách.
Tiêu Hà và Hàn Tín là huynh đệ thân thiết nhất, năm xưa Hàn Tín có thể được Lưu Bang trọng dụng, thậm chí được đăng đàn bái tướng, hoàn toàn là nhờ Tiêu Hà tiến cử.
Tiêu Hà có ơn tri ngộ với Hàn Tín.
Cho tới ngày nay, thiên hạ vẫn lưu truyền tích “Tiêu Hà nguyệt hạ truy Hàn Tín”.
Nhưng lúc đó, Tiêu Hà vẫn biết rõ ai nên đắc tội, ai không nên đắc tội.
Vì muốn tiếp tục thăng quan phát tài, hắn không chút do dự bán đứng hảo huynh đệ Hàn Tín!
Tiêu Hà tự mình xuất mã, nói rằng Lữ Hậu triệu kiến, mời Hàn Tín vào cung thương nghị quốc sự.
Lúc ấy, Hàn Tín đã cảm thấy nguy hiểm, cho rằng Lữ Hậu đột nhiên triệu kiến một tướng quân tiến cung, nhất định là lành ít dữ nhiều, nên kiên quyết không chịu đi.
Nhưng Tiêu Hà lấy tình nghĩa giữa mình và Hàn Tín ra đảm bảo, lừa Hàn Tín rằng tuyệt đối không có vấn đề gì, Lữ Hậu cũng sẽ không gia hại hắn.
Vì tin tưởng hảo hữu Tiêu Hà, Hàn Tín cuối cùng vẫn tiến cung.
Nhưng sau khi vào cung, Lữ Hậu lợi dụng tội danh “mưu phản” để xử tử Hàn Tín.
Hàn Tín bàng hoàng, lúc đó mới biết mình đã bị Tiêu Hà lừa gạt, bi thương đến mức không thiết sống.
Trước khi chết, Hàn Tín nói:
“Năm đó hoàng đế hứa với ta ‘Ngũ bất tử’, giờ các ngươi làm trái lời hứa, chẳng phải là nói không giữ chữ tín ư?
Nếu giết ta, sợ là khó mà bịt miệng người trong thiên hạ!”
Tiêu Hà cười lạnh, nói:
“Tiểu tử, nhìn xem ngươi đang ở đâu.”
Hàn Tín ngẩng đầu nhìn, rồi lại cúi đầu, lập tức kinh hãi.
Trên đầu hắn bị che vải đen, sao thấy được trời?
Trên mặt đất trải thảm thật dày, làm sao chạm tới đất?
Tiêu Hà tiếp tục nói:
“Hôm nay là Lữ Hậu muốn giết ngươi, hoàng đế cũng không có mặt, cho nên ‘gặp vua không chết’ cũng miễn đi.
Còn ‘gặp sắt không chết’ và ‘gặp đồng không chết’ cũng không liên quan – vì chúng ta không cần dùng đao kiếm để giết ngươi!”
Nói xong, Tiêu Hà vung tay ra hiệu, cung nữ đứng một bên lập tức dùng những thanh trúc thật dài đâm Hàn Tín đến chết tươi!
Chết trong tay người bằng hữu mình tín nhiệm nhất, Hàn Tín tự nhiên không cam lòng.
Cuối cùng, một tia vong hồn của hắn bám lên sợi đai lưng đẫm máu.
Mà điều trớ trêu là: đai lưng ngọc ấy chính là lễ vật kết nghĩa năm xưa Tiêu Hà tặng cho Hàn Tín.
Cho nên, đai lưng ngọc mang theo ma lực, chỉ cần có người đeo lên hông, nó sẽ ảnh hưởng đến tâm trí người đó, khiến người ấy bắt đầu hoài nghi tất cả bằng hữu – nghi ngờ bọn họ có thật lòng đối đãi với mình hay không?
Tần Vũ bị ảnh hưởng bởi đai lưng ngọc nên mới hoài nghi người bên cạnh.
Sau khi nghe xong, Lý mặt rỗ chửi mắng Mã lão bản tâm địa độc ác, muốn dùng cách này để hại chết Tần Vũ.
Mã lão bản tự biết mình đuối lý, không nói một lời.
Cuối cùng, Tam Pháo hỏi tôi có cách nào có thể phá giải ma lực của đai lưng ngọc không?
Tôi cười nói:
“Nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó.
Chúng ta đã khiến Mã lão bản ăn năn, hẳn là cũng có thể dùng biện pháp tương tự để cho vong linh trong đai lưng ngọc biết trên đời vẫn tồn tại tình bạn chân thành, không phải ai cũng là Tiêu Hà.”
Tam Pháo lập tức gật đầu, hỏi tôi phải làm sao để khiến vong linh trong đai lưng ngọc tin phục?
Tôi đáp:
“Đơn giản thôi, chúng ta có thể dùng phương pháp cổ đại, để chứng minh tình nghĩa của mình với Tần Vũ.”
Đám người lập tức hỏi đó là cách gì?
“Lưỡng lặc tháp đao là huynh đệ.
Tướng lĩnh thời cổ thường dùng phương thức ‘Lưỡng lặc tháp đao’ – không tiếc mạng, tự mình hại mình – để chứng minh.
Xem ra đêm nay chúng ta cũng phải dùng cách này…”
(Lưỡng lặc tháp đao: đỡ hai đao thay cho nhau - maxpayne_09)
Một câu nói của tôi, trong nháy mắt đã làm cho Lý Mặt Rỗ và Tam Pháo sợ choáng váng.
“Đại ca, ngươi nói đùa ta à? Lưỡng Lặc Tháp Đao vạn nhất đâm phải tim hoặc là nội tạng khác, có thể sẽ về trời đấy.”
Tôi bất đắc dĩ nói:
“Vậy ta cũng chẳng còn cách nào khác, đây là cách duy nhất ta có thể nghĩ ra.”
“Móa nó, làm đi.”
Tam Pháo và Lý Mặt Rỗ cơ hồ hai miệng một lời nói:
“Không phải chỉ là vì huynh đệ mà chịu hai đao sao?”
Tôi vui mừng cười:
“Chúng ta có thể đi tìm bác sĩ, đánh dấu chỗ an toàn, một đao đâm xuống gây tổn thương nhỏ nhất.”
Tam Pháo lập tức gật đầu:
“Yên tâm, ta từng học y một thời gian.”
Sau đó là một loạt chuẩn bị.
Muốn để Hàn Tín tin tưởng trên thế giới này có bằng hữu chân tình tồn tại, điều kiện tiên quyết là để cho Hàn Tín hiện thân.
Tôi lúc này liền đi chuẩn bị: ba đồng Vạn Nhân Tiền (tiền vạn người), một sợi Khổn Thi Thằng (dây thừng trói thi thể), ngoài ra còn có mấy tấm vách quan tài.
Sau khi mang về, liền để Lý Mặt Rỗ cưa vách quan tài ra, dùng Khổn Thi Thằng làm thành một cái ghế đơn giản.
Còn Vạn Nhân Tiền thì đặt ở trên ghế.
Tôi lại bố trí một pháp đàn, tối nay phải mời Hàn Tín đại tướng quân ra!
Làm xong những thứ này, chúng tôi ở trong khách sạn kiên nhẫn chờ đến nửa đêm.
Tiểu Nguyệt và Như Tuyết đều rất lo lắng, dù sao tối nay sắp xảy ra chuyện đẫm máu, hỏi tôi có cần các nàng hỗ trợ không.
Tôi cân nhắc, cuối cùng cảm thấy các nàng tốt nhất đừng ở đây, tránh dính phải tai họa.
Thời cổ đại, nữ nhân là đồ chơi của nam nhân, có thể tặng cho huynh đệ chơi, có thể làm nô bộc tặng qua tặng lại, thậm chí đói bụng có thể làm đồ nhắm.
Vạn nhất Hàn Tín lại làm khó hai nữ nhân này thì rất phiền toái.
Tôi không hào phóng đến mức vì tính mệnh của Tần Vũ mà hi sinh Tiểu Nguyệt và Như Tuyết, cho nên liền bảo hai người ở lại trong phòng, không có chuyện gì tuyệt đối đừng ra ngoài, có chuyện càng không thể ra!
Hai người đều gật đầu, về phòng nghỉ ngơi.
Hiện giờ gian phòng của chúng tôi chỉ còn lại bốn người: Tần Vũ, tôi, Tam Pháo và Lý Mặt Rỗ.
Đai lưng ngọc và một cây chủy thủ an tĩnh ở bên Tần Vũ, giờ hắn đang hôn mê.
Tôi đặt lên mặt Tần Vũ một ít muối tinh, muối rất nhanh đã hòa tan, biết đây là do âm khí nặng nề, trong lòng tôi không khỏi có chút lo cho Tần Vũ.
Nếu đêm nay không thể cứu được Tần Vũ, sợ là hắn cũng không quá được mấy ngày.
Tôi bảo Lý Mặt Rỗ và Tam Pháo ngủ trước, đến lúc tôi sẽ đánh thức hai người.
Hai người ngồi trên ghế nghỉ ngơi, mà tôi thì trừng mắt nhìn chòng chọc vào Tần Vũ, chờ đợi động tĩnh.
Đồng hồ kêu tích tắc, thời gian trôi qua rất chậm.
Mặc dù tôi mỏi mệt cực độ, nhưng cũng không dám nghỉ ngơi, sợ Tần Vũ bỗng nhiên tỉnh lại sẽ làm chuyện gì quá đáng.
Tôi còn đang suy tư, Tần Vũ bỗng nhiên hít một hơi khí lạnh, thở khò khè như bệnh nhân, trong cổ họng phát ra thanh âm cổ quái!
Thần kinh của tôi lập tức căng cứng, Lý Mặt Rỗ và Tam Pháo cũng trong nháy mắt nhảy dựng lên, vội vã cuống cuồng nhìn chằm chằm Tần Vũ.
Xem ra hai người họ cũng không ngủ.
Cũng phải, trong hoàn cảnh này ai mà ngủ được?
Tần Vũ đứng lên, từng bước một tập tễnh đi về phía cửa sổ.
Hai chân hắn hướng ra ngoài cơ hồ sắp thành hình chữ “nhất”, làm tôi tê cả da đầu, thật lo lắng chân hắn bị vặn gãy.
Ánh mắt của hắn vô thần, động tác cứng ngắc đi đến cửa sổ, thất hồn lạc phách nhìn ra ngoài.
Đau buồn, mang theo tiếng khóc nức nở, gào lên:
“Hàn Tín binh pháp vô song, phất tay có thể diệt trăm vạn binh!
Lòng này không đành phụ Tiêu Hà, máu nhuộm thâm cung không người biết.”
Đây là thi từ người đời sau ca tụng Hàn Tín.
Sau khi gào lên, Tần Vũ không nhúc nhích, nhìn qua cửa sổ, thần sắc ảm đạm, bóng lưng cô đơn, xem ra thật sự là thương tâm rất sâu.
Tôi hít sâu một hơi, tóm lấy đồng tiền trên vách quan tài, nhẹ nhàng búng lên, phát ra tiếng thanh thúy.
Cổ nhân có phương thức giải trí so kiếm, ca hát và ném tiền uống rượu.
Vạn Nhân Tiền phát ra thanh âm, càng có thể đánh động Hàn Tín.
Quả nhiên, đối phương nghe được tiếng búng tiền, hồ nghi nghiêng đầu nhìn tôi.
Ánh mắt đó cổ quái vô hạn, thâm thúy, phảng phất ẩn chứa khí tràng cường đại làm tâm thần tôi run rẩy.
Tôi hít sâu một hơi, vội vàng đổ trên bàn ba chén lớn rượu gạo, ném đồng tiền vào đó.
Vạn Nhân Tiền giống như cành liễu, âm khí mười phần, có thể để cho quỷ uống rượu trong chén.
Vong linh nhập vào Tần Vũ bị rượu hấp dẫn không kìm nén được, từ trong thân thể Tần Vũ đi ra, ngồi trên ghế làm từ vách quan tài, hút lấy rượu trong ba cái chén.
Tôi nhìn thấy một dòng sương trắng lượn lờ, chậm rãi từ trong chén chưng bốc lên, cuối cùng chui vào miệng bóng đen.
Đạo hắc ảnh kia sau khi uống rượu, tựa hồ trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Tôi có thể nhìn thấy hắn thân mang khôi giáp, mình cao bảy thước, diện mạo tuấn tú, gương mặt lại vô hạn thê lương.
Tôi biết đây chính là Hàn Tín đại tướng quân, trong tim không khỏi nổi lòng tôn kính, hô lên:
“Bái kiến đại tướng quân!”
Lý Mặt Rỗ và Tam Pháo thấy tôi hành lễ với cái ghế trống rỗng rồi lại hô lớn “Đại tướng quân”, đều kinh hãi nghẹn họng nhìn trân trối.
Vì để tránh làm họ sợ hãi và quấy nhiễu Hàn Tín, cho nên tôi cũng không khai mở thiên nhãn cho họ.
Hàn Tín phát hiện tôi có thể nhìn thấy hắn, hắn cũng thấy kỳ quái, nhưng ngay sau đó hắn lại nộ khí trùng thiên, hung hăng liếc tôi một cái.
Sâu trong con ngươi là sự tĩnh mịch, ẩn chứa oán khí mạnh mẽ, ngay sau đó liền muốn lần nữa nhập vào người Tần Vũ.
“Đại tướng quân chậm đã!”
Tôi lập tức gọi:
“Bằng hữu của ta với ngài không oán không cừu, vì sao muốn quấn lấy bằng hữu của ta?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận