Ba người chúng tôi ngồi ở một lùm cây bên hồ nghỉ ngơi.
Đám thôn dân ở cách đó không xa dáo dác ngó nhìn chúng tôi, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, chắc là lo lắng chúng tôi trả thù a?
Tôi cũng không thèm để ý tới bọn hắn.
Khi tôi và Lão Thử tiền bối đang buồn bực ngán ngẩm, trên mặt hồ bỗng nhiên vang lên một tiếng oanh minh, như có bom nổ dưới nước.
Sóng nước văng lên cao cả chục mét.
Mặt nước như sôi trào lên, bong bóng nổi lên, hơi nước bốc cao.
Lão Thử tiền bối cùng tôi lập tức chạy tới.
Trận địa của Trương gia đã sẵn sàng nghênh địch, bọn họ phân tán ra vây lấy cổ mộ.
Quan sát chốc lát rồi người có râu quai nón liền ra lệnh: "Mau thả vôi!"
Lập tức đám thôn dân vội vàng tới bên hồ, ném vôi đã xếp thành túi quẳng xuống hồ.
Vôi gặp nước lập tức nổi lên, hơi nước như bị bom nguyên tử bạo phá, phóng lên tận trời.
Một mùi gay mũi tràn ngập bốn phía làm người ta ngửi thấy phải đau đầu.
Đám người Trương gia nhìn chòng chọc vào mặt hồ.
Theo âm thanh mặt nước vang dậy, bạch cốt âm u từ dưới nước dần dần nổi lên.
Những hài cốt này đại bộ phận đều đã vỡ thành mảnh nhỏ, chỉ còn rất ít là hoàn chỉnh, theo nước hồ sôi trào mà bốc lên.
Một trận sóng lớn xô tới, Thi Tán trong hồ như sắt bị nam châm hút, nhanh chóng xoay tròn bốc lên, hợp thành một khối trụ bạch sắc càng ngày càng lớn bốc lên cao.
Nhìn qua giống như thân thể một người, tay và đầu cũng từ từ thành hình.
Vạn vạn không ngờ, phía dưới lại có nhiều Thi Tán như vậy.
Vong linh người chết năm đó khẳng định không chỉ có những lao dịch khởi nghĩa mà còn có rất nhiều người chết bị vứt bỏ ở nơi này.
Tôi hít sâu một hơi, lo lắng nếu những Thi Tán này thật sự tạo thành Thi Tán Tinh, vậy sẽ rất khó đối phó.
Người có râu quai nón lúc này từ trong đám người đi tới, nổi giận gầm lên một tiếng: "Thả cát!"
Thôn dân đang chờ ở một bên lập tức vọt lên, trong tay hoặc cầm xẻng hốt rác, hoặc là tấm ván gỗ, tất cả đều có cát, theo lệnh tát cát xuống nước.
Không ngờ cát lại không chìm xuống, mà lại theo Thi Tán tiến vào trong khối trụ màu trắng.
Nhưng những hạt cát cũng không giống Thi Tán bám chặt vào khối trụ, mà dần dần từ phía trên rơi xuống.
Nương theo lớp cát bong ra từng mảng, càng lúc càng nhiều Thi Tán cũng theo đó rơi xuống.
Không bao lâu sau, khối trụ màu trắng chỉ cao bằng một nửa lúc trước.
"Đám con cháu này vẫn có chút đầu óc."
Lão Thử tiền bối nói: "Vẫn biết lợi dụng cát để giải trừ lực ngưng tụ của Thi Tán. Nếu Thi Tán ngưng tụ thành hình người, e rằng mấy người chúng ta cũng không đủ cho đối phương nhét vào kẽ răng."
Tôi như có điều suy nghĩ nói: "Không phải vẫn còn một nửa Thi Tán sao? Nửa còn lại sao không tan đi?"
Lão Thử tiền bối nhìn nửa Thi Tán còn lại, thở dài nói: "E là nửa còn lại chính là nơi có Thi Tán Tinh. Mẹ nó, muốn tiêu diệt Thi Tán Tinh đúng là không dễ như vậy..."
Tôi nhìn người có râu quai nón, hắn vẫn vui vẻ, căn bản không coi một nửa Thi Tán còn lại này vào đâu.
Trận ngạnh chiến vừa mới bắt đầu, hắn đã vội đắc chí.
Trong lòng tôi luôn có một dự cảm bất tường, gia hỏa này sẽ không thất bại chứ?
Cho dù số Thi Tán còn lại vẫn muốn ngưng tụ thành hình người, nhưng vì trong Thi Tán có lẫn quá nhiều cát, nên rất khó hình thành được khối trụ màu trắng.
Càng lên cao lại càng sụp đổ, cứ thế mấy lần đều như vậy.
Người có râu quai nón và những người khác của Trương gia đều khinh miệt nhìn số Thi Tán còn lại.
Bọn hắn nghĩ Thi Tán cũng chỉ như vậy thôi a?
Bọn hắn lập tức định dứt điểm trận đấu.
Nhưng tôi không dám lơ là.
Những thứ này bề ngoài thì sụp đổ, nhưng có trời mới biết bọn chúng có phải đang giả bộ không, bên trong lại đang định làm gì khác, tùy thời chuẩn bị bộc phát ra tiểu vũ trụ giết sạch chúng tôi thì sao.
Quả nhiên, Thi Tán như có trí tuệ, ý thức được không thể ngưng tụ liền dứt khoát từ bỏ.
Mặt hồ rất nhanh đã yên tĩnh trở lại, thậm chí một nửa số Thi Tán cũng từ từ biến mất, tan rã trong nước.
"Yêu nghiệt nhỏ nhoi, sao dám ở trước mặt ta nháo uy phong!"
Người có râu quai nón lạnh lùng cười, sau đó lãnh đạm nhìn tôi: "Được rồi, đã giải quyết xong, các ngươi có thể rời đi. Còn Long Tuyền sơn trang ngày sau ta sẽ thu thập chúng, nếu ngươi còn có chút lương tâm có thể tới giúp bọn ta, nhưng hẳn là cũng không giúp được gì."
Mẹ kiếp tên đại lão gia ngươi, đây là trần trụi khinh bỉ a!
Tôi hung hăng liếc hắn một cái sau đó xoay người rời đi.
Nhưng vừa đi khỏi, đáy hồ chợt phát ra một tiếng nổ lớn.
Nước hồ lập tức bắn tung tóe lên cao mười mấy thước.
Không ít Thi Tán phát nổ dưới đáy hồ, nở rộ giữa không trung sau đó chậm rãi rơi xuống.
Thi Tán như hoa tuyết, nhưng lại nặng hơn tuyết, ngoài ra đối với hồn phách con người cũng có nguy hiểm nhất định.
Tôi chợt thấy đầu váng mắt hoa.
Người có râu quai nón hung hăng trợn mắt nhìn tôi một cái, rồi cởi áo ra che lên đầu tôi: "Một chút Thi Tán nho nhỏ cũng có thể làm bị thương hồn phách của ngươi, ngươi thật là khiến Trương gia ta mất mặt! Cút sang một bên, nhìn xem các thúc thúc trừng trị nó như thế nào."
Tôi cũng không phải hạng người thích khoe khoang, cho nên dù tức giận vẫn nhanh chóng tránh qua một bên.
Lão Thử tiền bối cũng thật không cần thể diện, nhìn hiện trường như vậy, cũng liên tục gật đầu cúi người: "Ta già rồi cũng không làm được gì, ta tránh qua một bên cổ vũ cho các ngươi."
Nói rồi Lão Thử tiền bối chạy mất.
Lý mặt rỗ lúc này đã từ trong đám thôn dân chạy tới, kéo chúng tôi vào trong đám người ngồi xổm xuống:
"Chúng ta cứ yên lặng nhìn bọn hắn ra vẻ đi, cuối cùng vẫn là bọn hắn chịu đau khổ thôi."
Quả thật là ngưu tầm ngưu mã tầm mã a, ba kẻ 'tham sống sợ chết' chúng tôi có thể ở cạnh nhau cũng là duyên phận.
Trong bọt nước tôi thấy một pho tượng màu trắng đột nhiên từ đáy hồ trồi lên.
Đến khi bọt nước tiêu tán, tôi cẩn thận nhìn pho tượng.
Không rõ làm từ chất liệu gì, toàn thân hơi mờ, giống như một khối mỹ ngọc điêu khắc mà thành.
Khối ngọc có hình một nữ tử, dáng vẻ không màng danh lợi, khoanh chân mà nằm, khóe miệng có nét cười ưu nhã.
Hai mắt không có con ngươi nhưng vẫn sáng ngời có thần nhìn chúng nhân.
"Thi Tán Tinh, đây mới thật sự là Thi Tán Tinh!"
Lão Thử tiền bối kích động toàn thân run rẩy: "Trời ạ, ta rốt cục đã gặp được Thi Tán Tinh chân chính."
Người có râu quai nón và đám người kia cũng kích động không thôi, nhìn chằm chằm pho tượng, kích động toàn thân phát run: "Thi Tán Tinh chân chính, đã thành tinh quả thật rất khác biệt, các huynh đệ, thời khắc lập công đã đến, đem Thi Tán Tinh mang về tộc trưởng tất sẽ không bạc đãi chúng ta."
Lập tức, người của Trương gia như phát cuồng, trong nháy mắt hưng phấn, tất cả đều móc roi da trong ngực, tiến về phía Thi Tán Tinh.
Tôi bị tràng diện này chấn nhiếp, roi da trong tay những người này có bề ngoài giống Thiên Lang Tiên của tôi như đúc.
Hẳn là truyền nhân của Trương gia đều có Thiên Lang Tiên?
Thiên Lang Tiên mà tôi coi như bảo bối, thực ra chỉ là một thứ thông thường?
Điều này khiến lòng tự tôn của tôi bị thương tổn sâu sắc.
Lão Thử tiền bối lại cũng không ngồi yên được nữa, kêu một tiếng hỏng bét, đứng lên muốn ngăn cản: "Đừng xuống nước, nước là lãnh thổ của Thi Tán Tinh, tiến vào nhất định toàn quân bị diệt."
Nhưng đám người kia đâu chịu nghe Lão Thử tiền bối?
Tên răng vàng còn quay đầu hùng hùng hổ hổ: "Cút đi, chỉ một cái Thi Tán Tinh đã làm ngươi sợ như vậy, nói ra thật làm cho Trương gia ta mất mặt, đừng tự xưng là người của Giang Bắc Trương gia nữa..."
Vừa nói, đám người đã tới gần Thi Tán Tinh, bao vây xung quanh.
Lão Thử tiền bối trên bờ chửi ầm lên: "Đám tiểu tử không biết cứt đái gì này, thật là không muốn sống nữa mà! Nhị ca, ngươi nhất định phải lấy đại cục làm trọng, không nên chỉ vì cái lợi trước mắt a."
Người có râu quai nón lạnh lùng nói: "Ta tự có chuẩn bị, quật cho ta!"
Theo lệnh, tất cả người của Trương gia đều giơ cao roi da, quất về phía Thi Tán Tinh.
Tay kia của họ cũng đang không ngừng bắt chỉ quyết, gia trì uy lực của roi da.
Tôi lập tức chạy tới hỏi Lão Thử tiền bối chiêu này liệu có tác dụng không.
Lão Thử tiền bối mờ mịt, nhìn tôi nói: "Trước mắt thì dường như... Hẳn là... Khả năng... Trên lý thuyết là được a, không lẽ ta đã già, buồn lo vô cớ rồi? Phá Ma Chỉ này ta đã được chứng kiến uy lực, mặc dù đám gia hoả này học nghệ không tinh, nhưng lại rất nhiều người a."
Tôi nhẹ nhàng thở ra, Lão Thử tiền bối nói có khả năng, vậy thì chắc chắn đến bảy tám phần mười.
Theo đám người ra sức quất roi, Thi Tán Tinh lại chậm rãi trôi lơ lửng, trên thân bắt đầu xuất hiện vết roi.
Khóe miệng bức tượng vốn mang theo nụ cười trào phúng, cũng đang chậm rãi biến mất, cuối cùng đã hoàn toàn biến mất không thấy.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, xem ra có lẽ là xử lý được.
Lão Thử tiền bối cũng nhẹ nhàng thở ra, nói với tôi Thi Tán Tinh thực ra là nhục thân bị oán khí cường ngạnh áp chế mà thành, Trương gia Phá Ma Chỉ có thể mượn dùng oán khí lực, vừa hay là khắc tinh của nó!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận