"Làm thơ?"
Tôi ngây ngẩn cả người, không rõ Lão Thử tiền bối có ý gì, nhưng Lão Thử tiền bối đã nói như vậy, khẳng định là có đạo lý.
Cho nên tôi vẫn là cố vắt óc tìm một bài thơ cổ.
"Cái... Cái gì... Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương."
Hơn nửa ngày tôi mới nhớ đến Thi Kinh, tiếp theo liền trôi chảy:
"Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương."
"Tố du tòng chi, uyển tại thủy trung trì. Ai!"
Nửa câu sau này không phải do tôi nói, mà là từ một giọng nói sau lưng tôi phát ra.
Tiếng nói kia âm vang hữu lực, tình cảm sung mãn, giống như có từ tính.
Tôi nhận ra là con quỷ đang ghé trên vai tôi đang nói chuyện.
Tôi nơm nớp lo sợ nhìn Lão Thử tiền bối, con mẹ nó phải làm thế nào cho phải?
Vốn là muốn đạo văn của Thi Kinh, coi như mình là tác giả.
Kết quả bị đối phương trong nháy mắt khám phá ra, cũng không biết có chọc giận hắn hay không.
Nhưng nhìn Lão Thử tiền bối biểu lộ, tôi biết đối phương tựa hồ rất hài lòng đối với câu thơ tôi đọc.
"Đáng tiếc a đáng tiếc, lão phu một đời trung lương, tài trí hơn người, nhưng không được triều đình trọng dụng. Ngược lại bị giáng chức, khám nhà diệt tộc, quả nhiên là đáng xấu hổ, thật đáng buồn, đáng tiếc a!"
Đối phương tựa hồ rất xúc động, trong giọng nói tràn đầy ai oán và không cam lòng.
Tôi thậm chí có thể cảm giác được rõ ràng, một cơn lạnh thấu xương, từ trên vai tôi lan xuống toàn thân.
Khi tôi đang tự hỏi tiếp theo nên làm như thế nào, ngoài cửa truyền đến thanh âm Lý mặt rỗ:
"Lão Thử tiền bối, mỹ tửu giai nhân đến rồi."
Tiểu Ái cầm trong tay một chén rượu trắng, toàn thân run rẩy đặt trên bệ cửa sổ.
Lão Thử tiền bối nói:
"Quý khách tới đây, chiêu đãi không chu đáo, còn mong rộng lòng tha thứ.
Tiểu Ái, còn không rót rượu cho khách nhân!"
Nói xong, Lão Thử tiền bối liền đem cành liễu trong tay Lý mặt rỗ đưa cho Tiểu Ái, ra hiệu Tiểu Ái dùng cành liễu quấy chén rượu kia.
Tiểu Ái dù đã sợ gần chết, nhưng dù sao cũng là cảnh sát, vẫn có tâm lý rất vững, lập tức quy quy củ củ dùng cành liễu quấy chén rượu kia, sau đó nâng chén rượu lên.
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy có cái gì đó từ trước mắt tôi lóe lên một cái rồi biến mất, chậm rãi trôi về phía chén rượu.
Tôi chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy thứ này đen như than cốc, ở giữa không trung cúi người, chuẩn bị uống rượu.
Một cái tay rất không thành thật sờ về phía Tiểu Ái, Tiểu Ái la hoảng gào thét, trợn mắt hốc mồm nhìn Lão Thử tiền bối, hi vọng lão cứu mạng.
Nhưng Lão Thử tiền bối lại chỉ nâng chân, bỏ giày, hai tay không ngừng xoa nắn lòng bàn chân, không biết đang làm gì.
Lập tức, gian phòng tràn ngập mùi hôi chân, làm người ta buồn nôn.
Khuôn mặt Tiểu Ái trắng bệch, ríu rít khóc lên.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thừa dịp đối phương chăm chú vào rượu ngon, Lão Thử tiền bối đã tung cước đá tới.
Một cước này đá vào mông con quỷ đang uống rượu, không ngờ đã đạp nó bay ra ngoài cửa sổ.
Ngay sau đó, Lão Thử tiền bối lập tức đóng cửa sổ lại.
Con quỷ đen như than cốc giận tím mặt, phát ra tiếng gào thét bén nhọn, định xông tới.
Nhưng Lão Thử tiền bối đã cầm chén rượu hắt lên cửa sổ.
Rượu như mang theo điện cao thế trực tiếp đánh bật con quỷ trở về, hét lên tiếng bén nhọn, như một con mãnh thú đang giãy dụa.
"Mau... Mau giội rượu xát muối lên cửa sổ."
Lão Thử tiền bối hoảng sợ ra lệnh.
Vừa nói, vừa cắn nát ngón tay, dùng máu phù chú kỳ quái lên cửa sổ.
Lúc ấy tôi đâu thể suy nghĩ nhiều, lập tức làm theo lời Lão Thử tiền bối, trộn rượu và muối tinh lại giội lên cửa sổ.
Tiểu Ái thì cả người như tê liệt, cuộn mình trong góc gào khóc.
Con quỷ bị đẩy lùi lập tức trở lại, hai mắt mang theo cuồng bạo lệ khí, định xông tới.
Nhưng khi nó tới gần mới cảm nhận được trên cửa sổ phát ra uy hiếp cường đại, hắn lập tức ngừng ở giữa không trung, không cam lòng, hai mắt trừng trừng nhìn chúng tôi.
Cặp mắt kia đỏ rực như hai ngọn lửa, làm tôi tê cả da đầu, tay tôi cầm Đào Hồn Hoa, bảo vệ trước ngực, thủ tại chỗ không nhúc nhích.
Tuyệt đối không thể để cho nó xông tới, mặc dù tôi không biết nó là thứ quỷ gì.
Nhưng từ thái độ của Lão Thử tiền bối với nó, tôi vẫn có thể nhìn ra một chút manh mối.
Hắn vây quanh ban công đi tới đi lui, tìm kiếm nơi đột phá, mấy lần định xông tới.
Nhưng chúng tôi mang theo rượu và muối tinh, tựa hồ rất có tác dụng, đối phương không thể làm gì được.
Cứ như vậy, chúng tôi giằng co với nó đến hừng đông, nó từ đầu đến cuối không có cơ hội mới chậm rãi tiêu tán, biến mất.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, hỏi Lão Thử tiền bối con quỷ kia hẳn là rời đi rồi?
Lão Thử tiền bối lo lắng nói:
"Hẳn là không đơn giản như vậy, con quỷ này oán khí xung thiên, đoán chừng là âm linh sống nhờ trong món cổ vật nào đó!
Đến ban ngày hắn sẽ tiến vào cổ vật ngủ say, ban đêm mới xuất hiện, cho nên chúng ta tạm thời an toàn."
Tôi thở nhẹ thật dài, bước về phía Tiểu Ái.
Ai ngờ Tiểu Ái lại không nói không rằng, bàn tay nâng lên chuẩn bị tát vào mặt tôi, may mà tôi phản ứng nhanh, bắt lấy cánh tay, phẫn nộ trừng mắt quát:
"Ngươi muốn làm gì?"
Tiểu Ái lại ủy khuất:
"Các ngươi... Các ngươi rốt cuộc đã làm gì ta? Đó rốt cuộc là thứ gì? Tại sao lại xuất hiện trong nhà ta?"
Lý mặt rỗ cười ha hả nói "Đồng chí cảnh sát, ngươi không phải là không tin trên đời có quỷ sao? Chúng ta liền tìm một con quỷ đến cho ngươi xem a."
"Các ngươi... Các ngươi đồ hỗn đản."
Tiểu Ái ôm hai chân ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu ô ô khóc rống.
Lý mặt rỗ bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Tố chất tâm lý chỉ có chút xíu mà lại làm cảnh sát ư."
"Ta muốn làm, ta làm cảnh sát đấy, thì sao? Ngươi không phục thì chúng ta đấu a, ta đai đen taekwondo."
Tiểu Ái có lẽ bị Lý mặt rỗ nói trúng tim đen, giận tím mặt xắn tay áo, bộ dáng muốn cùng Lý mặt rỗ phân cao thấp.
Tôi nói: "Thôi đi, mọi người bớt nói đi. Tiểu Ái, nói thật với ngươi, con quỷ vừa rồi cũng không phải là do chúng ta dẫn tới, mà là vẫn luôn ở trong nhà ngươi. Ngươi nghĩ kỹ một chút, nhà ngươi có đồ cổ gì không?"
Tiểu Ái trừng mắt liếc Lý mặt rỗ rồi không tiếp tục để ý đến hắn nữa, ôm cằm suy tư.
Nghĩ cả nửa ngày, nàng mới lắc đầu: "Không có, ta vừa chuyển tới chỗ này chưa tới một tháng. Ta hiểu rồi, căn hộ này khẳng định là quỷ trạch! Tên chủ nhà vương bát đản, dám gạt ta."
Tôi lập tức ngăn nàng lại, nói sự tình không liên quan hệ gì đến căn hộ này.
Nói xong tôi liền đứng lên, ra ban công dạo một vòng, không thu được gì.
Lão Thử tiền bối thì mở cửa ra phòng khách tìm kiếm.
"Thứ đó xuất hiện trong phòng khách."
Lão Thử tiền bối nói: "M vật hẳn là ở trong phòng khách!"
Tôi lập tức hỏi: "Lão Thử tiền bối, thứ kia vẫn luôn ghé trên lưng ta?"
Lão Thử tiền bối gật đầu: "Không sai."
"Tại sao ta cảm giác sau lưng vẫn cứ trĩu nặng, giống như đang cõng một người a."
Tiểu Ái nhìn tôi một chút, lập tức giật mình.
Hai mắt trừng lớn, che miệng lại nói: "Trên lưng ngươi... là cái gì?"
Tôi lập tức bị Tiểu Ái dọa cho toàn thân khẽ run rẩy.
Trên lưng tôi có cái gì? Thứ đó lại trở lại?
Tôi lập tức đưa tay sờ, nhưng lại không thấy gì.
Lão Thử tiền bối lập tức chạy tới: "Đừng nhúc nhích!"
Nói rồi một tay kéo áo của tôi, sau lưng lộ ra trong nháy mắt, ngay cả Lý mặt rỗ cũng không nhịn được hét lên một tiếng: "Tại sao lại có vết sẹo lớn như thế?"
Sẹo, sẹo nào?
Bọn hắn nói vậy, có thể do tâm lý bị ảnh hưởng, tôi lập tức cảm thấy sau lưng đau rát, đau tận xương tủy.
Tôi vội vàng tiến đến trước bàn trang điểm, quan sát sau lưng mình.
Sau lưng tôi xuất hiện ‘nửa thân dưới’.
Ấn ký đen sì giống như một người toàn thân lửa cháy ghé vào lưng của tôi, lưu lại vết bỏng trên người tôi.
Vết bỏng đen sì một mảnh, lớp da mặc dù không bị bỏng, nhưng lại phảng phất như bị mực nước thấm vào.
"Đây là chuyện gì?"
Tôi kinh hãi nhảy dựng lên, đưa tay đi sờ vết bỏng, nhưng chỗ đó tựa như đã mất cảm giác, dù có bóp một chút cũng không đau.
Lão Thử tiền bối đi tới, quan sát kỹ sau lưng tôi, trầm ngâm một lát rồi nói:
"Quỷ ấn, đây là quỷ ấn, thứ đó để mắt tới ngươi! Muốn ngươi làm kẻ chết thay, hoặc là ngươi chết, hoặc là hắn vong."
Tôi sợ hãi, thứ đó oán niệm lớn như thế, xem ra không đánh chết tôi thì không bỏ qua.
Lý mặt rỗ tức giận nói:
"Hừ, ba người chúng ta người sống sờ sờ, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn đối phương giết chết Trương gia tiểu ca? Tìm xem, mau tìm, nhất định phải tìm cho ra âm vật."
Nói xong, Lý mặt rỗ liền nhanh chóng lục tìm trong phòng.
Tiểu Ái cũng không ngăn cản, cũng đi theo chúng tôi tìm kiếm.
Nhưng trong phòng khách toàn là quần áo, đồ chơi cùng các loại đồ gia dụng, không có âm vật.
"Tiểu Ái, ngươi cẩn thận nghĩ lại một chút."
Lão Thử tiền bối hỏi: "Trong khoảng thời gian này trong nhà có mua thêm vật gì cổ quái không?"
Tiểu Ái vò đầu suy nghĩ, cuối cùng ánh mắt trong lúc vô tình rơi vào đôi giày trên kệ:
"A, mấy ngày trước ta vừa mua một đôi giày da kiểu nữ."
"Một đôi giày da mà thôi."
Lý mặt rỗ nói: "Trừ phi là giày thêu do cổ nhân truyền lại."
Nhưng chúng tôi hiện giờ không có đầu mối, mặc dù biết rõ đôi giày da không thể nào là âm vật, nhưng tôi vẫn bảo Tiểu Ái lấy đôi giày ra nhìn xem.
"Đây là do một thực tập sinh mới tới đưa cho ta. Nhưng vừa đưa cho ta đôi giày da này, hắn liền từ chức..."
Tiểu Ái đặt đôi giày da trước mặt chúng tôi.
Đây chẳng qua là một đôi giày da kiểu nữ rất phổ thông mà thôi, màu đỏ, chế tác tinh tế, mượt mà bóng loáng.
Chất lượng cũng rất tốt, trừ cái đó ra, cũng không có gì đặc biệt.
Lão Thử tiền bối cầm đôi giày trong tay cẩn thận ước lượng một phen, cuối cùng gương mặt có chút là lạ:
"Không đúng, hơi nặng a."
"Đúng vậy a, ta cũng cảm thấy đôi giày này quá nặng, cho nên vẫn chưa đi."
Tiểu Ái đáp.
Tôi cầm giày lên ước lượng, quả thực nặng hơn một chút so với giày bình thường.
Tôi lại cầm lên một chiếc khác, phát hiện trọng lượng chiếc này lại như giày bình thường, nhẹ nhàng linh hoạt hơn chiếc kia nhiều.
Không nên thế chứ, chế tác tinh xảo như vậy, khẳng định không phải là hàng lởm, theo lý mà nói không nên phạm phải sai lầm sơ đẳng này.
Lại liên tưởng đến kẻ đưa giày cho nàng đã từ chức cùng ngày, hẳn là đôi giày này thật sự có điều cổ quái?
Kẻ đó lo lắng sự việc bại lộ cho nên mới chuồn mất?
Tôi bèn tìm dao, rạch lớp da trên giày ra.
Tiểu Ái kinh hãi: "Ngươi làm gì vậy? Đây là đồ của ta."
Tôi liếc nàng một cái: "Muốn mạng hay là muốn giày?"
Tiểu Ái nghĩ ngợi, cuối cùng buông tôi ra.
Tôi không chút do dự bắt đầu tách rời lớp da.
Tôi bỏ đi những đoạn vụn vặt lẻ tẻ, cuối cùng tìm được một vài thứ trong lớp da giày.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận