Tiểu Ái không vui: "Lưu lão, thế này không thể được, đây là công việc của ngài, ngài sao có thể tùy tiện giao cho người ngoài được?"
Lưu lão mất mặt nói: "Trương cảnh quan, ngươi đúng là đứng đấy nói chuyện không đau eo a. Nếu không hay là ngươi lưu lại trông xác mấy ngày?"
"Vậy nếu có người trộm thi thể thì là trách nhiệm của ngài, ngài cũng không muốn bị truy cứu trách nhiệm a?"
Tiểu Ái nói vậy, Lão Thử tiền bối lập tức liền vui vẻ: "Nha đầu, ta sống lâu như thế, cho tới giờ vẫn chưa nghe nói có người trộm thi thể đâu."
Lão Thử tiền bối nhìn thoáng qua Tiểu Ái, ra hiệu Tiểu Ái đừng nhiều lời.
Tiểu Ái mặc dù bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể làm khác được, chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng.
Lưu lão lúc này liền vui mừng rời đi, trước khi đi liên tục nói với chúng tôi, nếu ban đêm truyền đến tiếng ngâm thơ làm câu đối, tuyệt đối đừng đi vào xem xét, hiếu kì hại chết người a, lúc trước lão cũng là do hiếu kì, liền đi xem, kết quả là...
Nói đến đây, Lưu lão ý thức được đã nói nhiều, liền lúng túng cười cười, không nói gì thêm nữa rồi quay người rời đi.
Trước khi Lưu lão đi, Lão Thử tiền bối còn đưa một tấm phù cho Lưu lão, bảo lão mấy ngày tới ít ra ngoài thôi, bởi vì ấn đường Lưu lão đã biến thành màu đen, khí hư người yếu, vận rủi sẽ theo nhau mà đến, vạn nhất có gì ngoài ý muốn vậy cũng là phiền phức lớn rồi.
Lưu lão lập tức gật đầu, cùng chúng tôi nói lời cảm tạ, tiếp nhận phù về sau liền vội vội vàng vàng rời đi.
Chờ Lưu lão rời đi, chúng tôi lập tức đi kiểm tra ba nén nhang vừa rồi.
Thật không ngờ, chỉ trong mấy hơi thở mà ba nén nhang đã cháy hơn phân nửa, giống như có ai thổi không bao lâu đã cháy hết toàn bộ.
"Thắp nhang trong nhà xác, đây là muốn tìm chết a."
Lý mặt rỗ nói.
Hoàn toàn chính xác, thắp nhang trong nhà xác chẳng khác gì tìm chết.
Bởi vì trong nhà xác rất nhiều những thứ không sạch sẽ, ở nơi bày đồ cúng, không khác gì đem thịt tươi trước mặt lão hổ đang ngủ say, một khi làm mãnh thú tỉnh lại, thì bản thân cũng sẽ bị mãnh thú ăn thịt.
Lão Thử tiền bối nói: "Nhà xác lệ khí quá nặng, vật kia lại dám cùng Tử thần giành giật đồ ăn, con mẹ nó đúng là trâu bò."
Tiểu Ái hỏi: "Trên thế giới này, thật sự có Tử thần sao?"
Lão Thử tiền bối gật đầu: "Người chết rồi vong hồn sẽ đi đâu? Nếu nói là địa ngục thì ta vẫn không tin. Nhưng tục truyền có một nơi gọi là linh vực, vong hồn sẽ tụ tập tại đó, người quản lý linh vực được xưng là Tử thần.
Nhà xác khắp thiên hạ đều nằm dưới sự quản lý của Tử thần.
Ở đây thắp nhang là trực tiếp cung phụng cho Tử thần.
Tử thần sẽ không cho ngươi may mắn mà chỉ rút đi dương khí của ngươi làm ngươi không may cực độ, nhưng sẽ không hại mạng ngươi."
"Vừa rồi ta cho Lưu lão hộ thân phù, là một loại hộ thân phù có thể trừ tà miễn tai.
Chỉ tiếc, ta bỏ ra mấy vạn đồng đại dương mới mua được, cứ như vậy tặng không cho người khác..."
Tôi vừa cười vừa nói: "Ngài có tiền như vậy, còn để ý chút tiền lẻ này ư?"
Lão Thử tiền bối mắng nói: "Ngươi biết cái gì, tiền ta tự nhiên là không quan tâm, lão tử quan tâm là tấm bùa kia.
Món đồ kia rất khó mua được, ta đi đâu để kiếm được."
Tôi có chút kinh ngạc, không nhìn ra Lão Thử tiền bối lại có lòng nhân ái như thế.
Tiểu Ái thì dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lão Thử tiền bối, gương mặt rõ ràng là đang nói: "Ngươi cứ khoác lác đi."
Chúng tôi đem lư hương và đồ cúng dời ra ngoài, Lão Thử tiền bối nói trước tiên khóa cửa nhà xác lại, tối nay chúng tôi ở đây trông coi.
Sau đó bảo Tiểu Ái đưa chúng tôi đi xem Vô Tự Thiên Thư.
Trông coi ở đó là một người trẻ tuổi, khi chúng tôi tới, người đó đang chơi LoL, thấy chúng tôi tới mới lập tức tắt máy tính, sau đó cùng Tiểu Ái kể khổ, nói mấy ngày nay làm hắn sợ hãi, cũng không tìm được cách gì giúp mình thả lỏng tinh thần…
Tiểu Ái nói, chuyện hắn chơi điện tử sẽ không nói với cấp trên.
Hắn liền gấp gáp: "Ta nói Trương tỷ a, ta có ý tứ này sao?
Ta nói là chừng nào ngươi có thể đem cuốn Vô Tự Thiên Thư kia đi?
Ta mấy ngày nay cả ngày lo lắng đề phòng, thậm chí ngủ cũng không dám ngủ, còn để cho người ta sống hay không a."
Tiểu Ái tức giận giảng cho hắn một khóa chính trị: "Chúng ta đều là người theo chủ nghĩa duy vật, là đảng viên Đảng Cộng sản vĩ đại, sao tư tưởng giác ngộ của ngươi lại thấp kém như thế?
Ta thấy ngươi muốn quay lại lò bát quái, nhớ mong cuộc sống khổ sở trong trường cảnh sát rồi phải không?"
Hắn liền gấp gáp: "Trương tỷ, ngươi đứng đấy nói chuyện không đau eo a.
Ngươi cũng không biết được mấy ngày qua ta đã sống thế nào đâu.
Nếu không thì thế này, tiền lương mấy ngày nay ta tặng cho ngươi, ngươi ở đây thay ta được hay không?
Mẹ nó, đến ban đêm quỷ khóc sói gào a...
Đây cũng chính là ta nể mặt Trương tỷ ngươi, nếu là người khác thì đơn từ chức đã sớm chất thành núi."
Tiểu Ái cau mày một cái, hiển nhiên là tin lời hắn: "Trước tiên đưa bọn ta đi xem Vô Tự Thiên Thư đã!"
Người kia gật đầu, lại nhìn chúng tôi một cái: "Trương tỷ, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách a, ngươi nói thực cho ta, ba người bọn hắn có phải là m Dương tiên sinh hay không?
Nếu phải, các ngươi nhất định phải dốc sức, xong việc ta sẽ nói cha ta tặng các ngươi giấy chứng nhận khen thưởng."
Tôi cười cười, không nói gì, xem như chấp nhận.
Người kia đưa bọn tôi đến phòng tang chứng, vừa đi vừa càu nhàu: "Các ngươi không biết a, thanh âm mấy chục người cùng một chỗ kêu khóc, lớn đến mức có thể lật tung cả nóc phòng.
Thế nhưng ta hỏi mấy người sát vách thì lại không ai nghe thấy, ngươi nói chuyện này có kỳ quái không?
Ai, ta vào xem qua thì thanh âm kia lại biến mất, không có gì dị thường, thật là làm cho người ta ủy khuất..."
Vong hồn trong Vô Tự Thiên Thư nếu đã thức tỉnh, sao không hại người trông coi này?
Điểm này cần phải cân nhắc.
Trong một cái tủ nhỏ trong phòng tang chứng, chúng tôi đã nhìn thấy Vô Tự Thiên Thư.
Vô Tự Thiên Thư mười phần ngay ngắn đặt trong tủ, mặt ngoài có màu vàng nâu, giấy mỏng vô cùng, giòn, dường như dùng sức đè một chút là nát.
Lão Thử tiền bối thận trọng cầm Vô Tự Thiên Thư trong tay, người trông coi lập tức cảnh cáo lão phải nhẹ tay, vật chứng này vô cùng yếu ớt, hơi không chú ý là có thể vỡ vụn.
Lão Thử tiền bối gật đầu, để Vô Tự Thiên Thư lên bàn, nhẹ nhàng lật giở.
Giở tờ thứ nhất, liền phát hiện thấy không đầy đủ, không cần phải nói, mảnh giấy khuyết thiếu hẳn là đặt ở trong giày của Tiểu Ái.
Tiếp tục lật, tất cả các trang đều giống nhau, có màu nâu nhạt, mỏng vô cùng.
Nghĩ đến những tờ giấy này có thể là làm từ da người, trong lòng tôi liền không nhịn được cuồng loạn.
Mỗi một trang đều rất sạch sẽ không có có chữ viết, tôi đang lo lắng có cần dùng đỉa dò xét một chút, xem có thể kích động làm vong linh hiện thân hay không, Lão Thử tiền bối cả người chợt run lên, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc: "Cái này... Đây là chuyện gì?"
Tôi đang suy nghĩ miên man bất định lập tức bị thanh âm của lão làm tỉnh lại, liền vội hỏi có chuyện gì?
Lão Thử tiền bối chỉ vào trang cuối cùng, tôi nhìn thấy trang giấy kia khuyết mất một nửa, mép giấy chỉnh tề, bóng loáng, dường như là dùng kéo cắt.
Người trông coi có chút thất vọng với Lão Thử tiền bối, lòng sùng bái trước đó đã biến mất.
Thanh âm của hắn có chút không kiên nhẫn: "Cứ bình tĩnh, là có người cắt một nửa mang đi xét nghiệm, không có gì lớn."
Lão Thử tiền bối lại không hề buông lỏng, hít sâu một hơi hỏi: "Mang đi lúc nào?"
"Sáng nay."
"Ai!"
Lão Thử tiền bối bỗng thở dài: "Ngươi mau gọi cho người xét nghiệm đi, ta hoài nghi hắn đã gặp bất trắc."
Người trông coi lập tức cười nói: "Ta nói này đại thúc, từ đâu mà ngài tự tin như vậy? Người của khoa xét nghiệm đều là Tiểu Cường đánh không chết, làm sao..."
Tiểu Ái mặt cũng đã xanh lét: "Bớt nói nhảm, bảo ngươi gọi thì gọi đi, nhanh."
Người trông coi bất đắc dĩ, đành gật đầu, lấy điện thoại ra gọi.
Nhưng rất lâu vẫn không có ai nghe máy.
Người trông coi ban đầu vốn không quan tâm, dần dần biến thành nghi hoặc, cuối cùng kinh sợ: "Đại thúc, không ai nghe máy, có phải là lão Hoàng ngủ quên không? Lão ngủ mà không nghe thấy tiếng chuông a. Lão Hoàng một khi đã ngủ thì ngủ như chết, mọi người đều biết."
Lão Hoàng, là cảnh sát phụ trách xét nghiệm.
Lão Thử tiền bối hừ lạnh một tiếng: "Lừa mình dối người."
Người trông coi lại gọi lại, Tiểu Ái đoạt lấy điện thoại nói: "Còn gọi cái rắm, mạng người quan trọng, phải nhanh tới nhà lão nhìn xem."
Nói xong, Tiểu Ái liền đưa bọn tôi đi ra, người trông coi cũng muốn đi nhưng Tiểu Ái ngăn lại, bảo hắn ở lại trực ban.
Hắn sợ đến sắp khóc: "Tỷ a, ta không dám a, nếu không ngươi ở đây trông đi, để ta dẫn bọn hắn đến nhà lão Hoàng?"
Tiểu Ái nói thế nào cũng không chịu, cuối cùng bị bức ép đến mức nóng nảy, đỏ mặt tía tai nói tỷ tỷ ta cũng sợ hãi nha.
Lão Thử tiền bối bất đắc dĩ, đành phải vung tay bắt chỉ quyết trên Vô Tự Thiên Thư rồi nói cho người trông coi Vô Tự Thiên Thư đã bị phong ấn, trong vòng hai mươi bốn giờ sẽ không có vấn đề gì, lúc này hắn mới đồng ý ở lại.
Sau khi rời đi Tiểu Ái hỏi Lão Thử tiền bối chỉ quyết thật sự có thể cầm cự được hai mươi bốn giờ sao?
Vạn nhất vong hồn phá vỡ phong ấn thì sao?
Lão Thử tiền bối nói không cần lo lắng cái gì hai mươi bốn giờ, bởi vì hắn bắt chỉ quyết là giả, chỉ là lừa gạt người trông coi.
Tiểu Ái khẽ giật mình, ánh mắt quái dị nhìn Lão Thử tiền bối, xem ra nàng đối với phong cách hành sự của lão vẫn chưa quen.
Chúng tôi rất nhanh đã tới đến nơi, ngay ở trong cục cảnh sát.
Tiểu Ái trên đường đã nói qua về lão Hoàng.
Lão Hoàng là thành viên lâu năm của cục, đã làm việc hơn mười năm.
Mấy năm trước đã ly dị, con ở với mẹ, hiện giờ lão Hoàng sống một mình.
Tôi và Lão Thử tiền bối càng lo lắng, nếu có người ở cùng lão Hoàng, nói không chừng còn có thể phát hiện lão Hoàng có gì bất trắc, giúp lão ngăn cản tai nạn.
Nhưng lão Hoàng sống một mình, e rằng sẽ vô cùng thê thảm!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận