Tần Tư Tư đêm đó ở cùng một chỗ với chúng tôi, tôi bảo Tần Tư Tư báo cáo với nhị thúc, nói khoảng ba giờ sáng Tần Minh Hạo sẽ phát bệnh, trước đó chúng tôi phải nghỉ ngơi dưỡng sức cho nên không cần phái người tới quấy rầy chúng tôi.
Đây là cho Tần lão bản ăn một viên Định Tâm Hoàn, để hắn yên tâm mà hành động.
Cứ như vậy, chúng tôi nằm trên giường, lẳng lặng chờ đợi đêm tới! Rất nhanh đã đến mười một giờ, tôi nghe ngóng động tĩnh bên ngoài thấy không có người.
Thế là tôi đánh thức Lý mặt rỗ, bảo lão Lý yểm hộ Tần Tư Tư đi mở cửa phòng đối diện.
Lý mặt rỗ gật đầu rồi lén lút rời đi.
Không đến năm phút, Lý mặt rỗ đã mở được, chúng tôi lẻn đi trong bóng tối.
Trước khi đi, tôi đóng hết cửa chính và cửa sổ, mở bình Ete lỏng ra.
Ete lỏng ở nhiệt độ bình thường sẽ bốc hơi, đến lúc đó thì không cần sợ sát thủ không trúng chiêu.
Xong xuôi hết thảy, xác nhận không có sơ suất chúng tôi mới ngưng thần nín hơi trốn trong gian phòng đối diện.
Vì để tránh bị phát hiện, đèn cũng không bật, trong phòng tối như mực, cảm giác không gian rất an tĩnh.
Tôi nín thở, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Yên tĩnh, yên tĩnh như chết.
Chẳng biết tại sao, sự yên tĩnh này khiến trong lòng tôi hiện ra một tia dự cảm bất tường, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Lúc này đã rạng sáng, là lúc người ta ngủ say nhất, nếu Tần lão bản muốn phái người giết chúng tôi, sát thủ cũng đã phải tới a.
Hẳn là Tần lão bản đã phát giác được chúng tôi có đề phòng, cho nên huỷ bỏ kế hoạch này?
Trong lòng tôi không khỏi sợ hãi.
Ngay cả Tần Tư Tư cũng đã nhận ra điều khác thường, nhỏ giọng hỏi tôi có phải có vấn đề gì hay không?
Tôi bảo Tần Tư Tư đừng nói gì, chờ một lát nữa đi.
Chừng mười phút sau, trong hành lang bắt đầu có âm thanh truyền đến, tựa như là có người bước đi.
Mà tiếng bước chân rất dài, dường như bước đi vô cùng chậm chạp.
"Sát thủ tới rồi.”
Lý mặt rỗ lập tức khẩn trương.
Tôi nhíu mày, sự tình nhìn không đơn giản như vậy a, Tần lão bản biết rất khó đối phó với chúng tôi, khẳng định sẽ phái sát thủ chuyên nghiệp tới.
Sát thủ chuyên nghiệp không thể phát ra tiếng bước chân lớn như thế.
Hẳn là sát thủ này rất có kinh nghiệm, chủ đích tạo ra động tĩnh để chúng tôi tưởng lầm là người hầu?
Hẳn là như vậy, tôi nghĩ.
Tiếng bước chân cũng không dừng trước cửa phòng chúng tôi, mà cứ không ngừng vờn quanh.
Đêm hôm khuya khoắt, ai sẽ chạy loạn khắp nơi?
Hiện giờ chỉ có hai khả năng, thứ nhất là đối phương không phải sát thủ, chỉ là người hầu trong nhà.
Thứ hai là sát thủ kia đang cố ý để chúng tôi buông lỏng.
Cứ như vậy tiếng bước chân đi tới lui trong hành lang hai vòng, cuối cùng mới dừng trước cửa.
Tôi nghe được thanh âm có người cẩn thận từng li từng tí mở cửa ra.
Mẹ nó, quả nhiên là tên sát thủ giảo hoạt!
Chúng tôi lập tức vểnh tai lên nghe.
Kỳ quái là cửa mở ra rồi lại không có nửa điểm động tĩnh.
Tôi mừng rỡ trong lòng, xem ra đối phương đã trúng chiêu, đối phương đã bị Ete gây mê rồi?
Cứ như vậy chờ mười mấy phút, tôi cơ bản có thể xác định đối phương đã mê man, thế là tôi không chút do dự mở cửa, nhìn vào gian phòng đối diện.
Cửa gian phòng đối diện mở rộng, tối như mực, tôi chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng đen đang ngồi chồm hổm trên giường, không nhúc nhích.
Xem ra là chưa kịp bật đèn đã trúng thuốc mê.
Tôi mừng rỡ, vội vàng chạy tới bật đèn.
Nhưng ai ngờ tôi vừa chạy vào, bóng đen vẫn bất động lại đột nhiên nhảy dựng lên: “Rốt cuộc đã tìm được ngươi, ta phải vì tám ngàn huynh đệ Giang Đông báo thù!"
Nói xong, tôi cảm giác được một luồng gió lạnh nhắm thẳng vào cổ.
Mẹ kiếp! Tôi hoảng sợ, không chút do dự nhảy dựng lên: “Đây là sao?"
Tôi theo bản năng rụt đầu lại, rõ ràng cảm giác được một mùi máu tanh nồng đậm lướt qua sát rạt da đầu, chém đứt vài cọng tóc, thậm chí còn làm chảy máu da đầu của tôi.
"Chạy mau a!"
Tần Tư Tư rít lên một tiếng, bắt lấy tay tôi chạy ra ngoài.
Tôi không để ý nhiều, biết kế hoạch đã thất bại, người kia khẳng định đã có phòng hộ, căn bản không có bị mê man, cho nên tôi không nói hai lời, lập tức chạy đi.
Tôi vừa chạy tới cửa, sát thủ kia liền đuổi theo, trường đao trong tay múa tít phát ra tiếng gió rít.
Tôi vừa chạy vừa quay đầu nhìn.
Vừa nhìn lập tức run sợ, nào phải là sát thủ?
Rõ ràng là Tần Minh Hạo.
Vong linh điều khiển thân thể của y, Ete tự nhiên là không có tác dụng.
Đáng chết, trong lòng tôi âm thầm chửi mắng.
Tần Minh Hạo tay cầm Lôi Đao, từng bước tới gần, hai mắt đỏ rực, tóc dài không gió mà bay, trên thân phát ra sát khí làm người khác sợ hãi.
"Ai đã khóa hành lang?"
Tần Tư Tư kinh ngạc hô to một tiếng.
Tôi lập tức nhìn về phía cửa hành lang, quả thật đã bị khóa, nói cách khác, chúng tôi chỉ có thể ở trong hành lang.
Tôi bỗng phát giác, Lý mặt rỗ và Đại Kim Nha không có ở sau lưng chúng tôi.
Lòng tôi lập tức trầm xuống, hai người họ sẽ không gặp bất trắc chứ? Ý nghĩ này làm tôi tê cả da đầu, không chút do dự liền hô lên: “Lý mặt rỗ, Đại Kim Nha, các ngươi ở đâu?"
Lúc này cửa phòng đối diện mở ra, Đại Kim Nha và Lý mặt rỗ dáo dác nhìn ra ngoài.
Tôi không còn gì để nói, mẹ nó, hai thằng khốn này giật mình?
Lý mặt rỗ trông thấy tôi, cũng gấp đến độ la to: “Hai người các ngươi chạy thế nào xa vậy?"
Tôi nhìn Tần Minh Hạo từng bước tới gần, mắng: “Không chạy thì làm sao đây? Mau nghĩ cách a.”
Lý mặt rỗ nói: “Mau vào đây! Trong phòng là an toàn nhất.”
Nói xong, hắn lại chui đầu về.
Tần Tư Tư sợ hãi, nắm lấy cánh tay tôi vội hỏi làm sao bây giờ?
Bây giờ căn bản không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ có thể lấy cứng đối cứng.
Tất cả pháp khí tôi đều đặt ở gian phòng đối diện.
Lúc trước vẫn cho rằng kẻ đến là người, có trời mới biết lần này kẻ đến lại là vong linh.
Hết cách, chỉ có thể tiện tay cầm cây lau nhà bên cạnh, chuẩn bị giằng co với Tần Minh Hạo.
Chỉ cần có thể vòng qua y, vào được trong phòng có lẽ là được cứu rồi.
Tần Minh Hạo phát ra thanh âm băng lãnh: “Bức tử Ngu Cơ, hại huynh đệ của ta, ha ha, ta phải báo thù, ta phải báo thù cho bọn họ!"
Nói xong, y giơ cao Lôi Đao, nhắm đỉnh đầu tôi hung hăng bổ xuống.
Tôi kinh hãi, lưỡi đao sắc bén, tán phát ra trận trận huyết quang, cây lau nhà căn bản là ngăn không được a, khẳng định sẽ bị chém đứt.
Mẹ nó, phải làm sao đây?
Tần Tư Tư cũng sợ đến choáng váng, đau khổ cầu khẩn Tần Minh Hạo tha cho chúng tôi.
Lúc này ánh mắt của tôi nhìn vào cửa trong hành lang, trên cửa đều là hoa văn tinh mỹ chạm khắc nổi, hi vọng có thể đỡ được Lôi Đao.
Nghĩ tới đây tôi lập tức kéo Tần Tư Tư lui lại bên cánh cửa.
Lôi Đao chém xuống, khi chém vào cửa phát ra tiếng bén nhọn của kim loại ma sát, giảm bớt tốc độ của Lôi Đao.
Mà tôi thừa dịp vội vàng kéo Tần Tư Tư thoát đi cạnh người Tần Minh Hạo.
Vừa rời đi, tôi nghe thấy tiếng Lôi Đao đập vào mặt đất, thanh âm đinh tai nhức óc, làm người ta tê cả da đầu.
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện đá cẩm thạch trên mặt đất lại như đậu phụ bị cắt ra một vết, nhìn thấy mà giật mình.
Tôi hít sâu một hơi, khí lực lớn đến mức nào mới có thể chém ra khe hở sâu như vậy?
Nếu chém lên người, nhất định có thể chặt người ta thành hai đoạn.
May mà chúng tôi cuối cùng vẫn kịp trốn thoát, tôi không dám ham chiến, thực tế thì ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có, kéo Tần Tư Tư chạy tới gian phòng Lý mặt rỗ ẩn thân, vừa chạy vừa hô Lý mặt rỗ mau chóng mở cửa.
Cửa rất nhanh đã mở ra, Lý mặt rỗ lần nữa thò đầu ra, trong tay còn cầm hai ấm nước, tựa hồ là muốn đi cứu chúng tôi.
Thấy chúng tôi, Lý mặt rỗ vui mừng quá đỗi, vội vàng thúc giục chúng tôi nhanh tới.
Nhưng Lý mặt rỗ vừa hô xong, chợt có tiếng hét: “Không được!"
Rồi kịch một tiếng cửa đóng lại.
Đại gia ơi, lại sao nữa thế?
Tim tôi lập tức nhảy loạn lên, khẳng định là có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Quả nhiên, trong nháy mắt lúc cửa đóng lại, một cái bình nhỏ từ trong phòng bay ra rơi xuống đất, bộp một tiếng vỡ nát, sương trắng trong bình túa ra.
Tôi cúi đầu nhìn, lập tức tuyệt vọng.
Là Ete mà chúng tôi chuẩn bị.
Ete cũng không bay hơi toàn bộ, chỉ bay hơi nửa bình, số còn lại chảy trên mặt đất, sương trắng tràn ngập bốn phía.
Tôi hít sâu một hơi, đầu óc đau nhức.
Ai, lần này chơi lớn rồi, chúng tôi một khi hít phải khí Ete, khẳng định sẽ choáng váng, đến lúc đó còn không phải mặc cho Tần Minh Hạo chém giết ư?
Tôi lo lắng đứng lại, không dám tiếp tục tiến lên.
Mà quay đầu nhìn phía sau, Tần Minh Hạo đã đuổi theo, trong tay cầm Lôi Đao, bộ dáng hung thần ác sát.
Tôi nổi giận gầm lên một tiếng, ném cây lau nhà về phía Tần Minh Hạo: “Không nghĩ được nhiều như vậy, mau tiến vào phòng.”
Chúng tôi càng đến gần, mùi Ete càng đậm đặc, chui vào trong mũi, tôi như ngạt thở, đầu óc lập tức có chút trầm mê.
Đây là cơ hội duy nhất a, tôi gõ cửa: “Lý mặt rỗ, mau mở cửa, mau a!"
Tôi rõ ràng nghe thấy tiếng Lý mặt rỗ và Đại Kim Nha đang cãi lộn đánh nhau, xem ra hai người đang mâu thuẫn chuyện có mở cửa hay không.
Tôi mắng một câu đáng chết, càng đập cửa mạnh, Tần Minh Hạo đã nhào tới, thời gian rất gấp.
Cửa vẫn không mở, mà Lôi Đao đã giơ cao!
Thân người tôi dựa lên cửa, hai chân mềm nhũn, ánh mắt và ý thức dần dần mơ hồ, cuối cùng đã không còn ý thức.
Trước khi hôn mê, ý niệm duy nhất của tôi là...
Tôi có thể nào bị chặt thành tám khúc không?
...
Trong mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy tiếng Lý mặt rỗ: “Trương gia tiểu ca, ngươi mau tỉnh lại a, không còn thời gian nữa.”
Tôi mở mắt ra, cảm giác đầu đau như muốn vỡ ra, tôi cố nén đau đớn ngồi dậy:
“Tần Tư Tư đâu? Không có chuyện gì chứ?"
Lý mặt rỗ nói: “Không sao, các ngươi đều không sao, nếu chậm vài giây, chân ngươi đã bị phế.”
Tôi lúc này mới ý thức được dưới chân tôi truyền đến một trận đau đớn, liền nhìn tới.
Vừa nhìn, tôi lập tức hít sâu một hơi.
Trên đùi tôi có một vết thương rất sâu, còn đang chảy máu, đã dùng băng vải bó lại sơ qua, nhưng đau đớn lại không hề giảm bớt.
"Ta hôn mê bao lâu rồi?"
Tôi hỏi.
"Vừa mới nằm xuống thôi.”
Lý mặt rỗ nói: “Không quá ba phút.”
“Chúng ta vẫn đang gặp nguy hiểm.”
Tôi nói: “Tần Minh Hạo khẳng định sẽ phá cửa!"
Tôi vừa nói xong, trên cửa gỗ truyền đến tiếng trầm đục, không cần phải nói, khẳng định là Tần Minh Hạo đang phá cửa.
Lý mặt rỗ tức hổn hển trợn mắt nhìn tôi: “Ngươi là đồ miệng quạ đen a.”
Nói xong liền không để ý tới tôi, vội vàng đẩy ghế sô pha chặn cửa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận