Tôi hỏi Lão Thử tiền bối: “Tiếp theo nên làm gì? Ông nội ta cũng chỉ có thể trấn áp Lôi Đao, mà không thể giải quyết, dựa vào chúng ta hẳn là không đối phó được thứ này a?”
Lão cười nói: “Ngươi cứ yên tâm, đến lúc cấp bách ông nội ngươi sẽ đến.”
Trong lòng tôi kích động, ông nội rốt cuộc đã tới sao?
Người không định trốn ở phía sau màn ư?
Ngẫm lại ngày mai có thể nhìn thấy ông nội, trong lòng tôi không nhịn được trở nên kích động.
Nhưng tôi vẫn có chút lo lắng, Thất Sát vẫn chưa bị diệt trừ, vạn nhất ngày mai bọn chúng lại tới, gặp ông nội, khẳng định sẽ nhận ra ông nội là người trấn trụ bọn chúng, không biết bọn chúng có liều mạng với ông nội hay không.
Lão Thử tiền bối cười vỗ vai tôi: “Thật đúng là đứa cháu hiếu thuận a, điểm này ngươi hoàn toàn không cần lo lắng, Thất Sát đã bị khí thế bá vương của lão phu làm kinh hãi! Đoán chừng bọn chúng đã lưu lại bóng ma tâm lý, bọn chúng dù có năng lực cũng quyết không dám tới đây tìm các ngươi gây phiền phức."
Tôi nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Quá nửa đêm chúng tôi vẫn chưa ngủ, sợ Thất Sát lại tìm đến, lại sợ vong linh trong người Tần Minh Hạo quấy phá, càng sợ Tần lão bản không cam tâm phái sát thủ đến báo thù.
Nhưng tất cả đều không xảy ra, đêm nay gió êm sóng lặng, không có chuyện gì.
Trời sáng, Lão Thử tiền bối gọi chúng tôi đến, bảo chúng tôi đào sàn nhà của biệt thự lên.
Tần Điềm Điềm nghe xong liền không vui: “Sàn nhà ta đều nhập khẩu từ Bỉ, hơn mấy trăm vạn đó, phá đi thì ai bồi thường?"
Tôi nghe xong, lập tức nổi giận: “Ông nội ngươi, không muốn đào ở đây, vậy các ngươi đến nơi khác đào đi, đào phần mộ của các ngươi luôn.”
Bị tôi giáo huấn, Tần Điềm Điềm cũng không dám nói thêm nữa, chỉ bĩu môi khó chịu.
Tần Điềm Điềm nói: “Sao dám để các ngươi đào? Để ta tìm người đến đào.”
Lão Thử tiền bối lắc đầu: “Thôi đi, nhiều người khó giữ bí mật, thanh danh Tần thị không phải rất tốt sao? Lại nói, vạn nhất bọn hắn phạm phải cấm kỵ gì thì phiền phức lớn."
Tần Tư Tư cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, lập tức gọi quản gia đưa tới một chút công cụ.
Tôi hỏi Lão Thử tiền bối: “Đào đất để làm gì?”
Lão Thử tiền bối giải thích: “Dưới đất khẳng định có chôn thi thể của hai mươi tám kỵ sĩ đi theo Hạng Vũ, chúng ta phải đào những thi thể này ra. Trước tiên phải diệt đi hai mươi tám vong linh đó, tránh đến lúc đó lại trợ Trụ vi ngược. Dù sao giải quyết một Hạng Vũ cũng đã đủ đau đầu, nếu còn phải phân tâm đối phó với hai mươi tám vong linh kia, e là nhìn đầu không nhìn được đuôi a.”
Lý mặt rỗ cười ha ha nói: “Hay cho câu nhìn đầu không nhìn được đuôi, được, ta hoàn toàn đồng ý với Lão Thử tiền bối.”
Rất nhanh, quản gia đã đưa tới nông cụ, chúng tôi bắt đầu bận rộn, thuổng sắt xẻng sắt, máy khoan điện cùng lên, biến sàn nhà xa hoa thành một cái động lớn, Tần Điềm Điềm nhìn thấy mà đau xót.
Sàn nhà Bỉ chất lượng rất tốt, khoét ra một cái động lớn rồi lại đào rộng ra đã hao phí của chúng tôi rất nhiều khí lực, tôi cảm giác mình đã mệt đến hư thoát.
Thật hối hận khi không tìm người tới.
(trợ Trụ vi ngược: giúp Trụ làm ác ~ giúp kẻ ác làm điều xấu - maxpayne_09)
Lão Thử tiền bối ở một bên hút thuốc, vui sướng nhìn chúng tôi làm cái công việc mệt chết người này.
Làm được nửa ngày, chúng tôi đã quá mệt, toàn thân trên dưới mồ hôi đầm đìa, đào sâu xuống chừng hai mét, nhưng vẫn không thấy thi cốt.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, con mẹ nó phía dưới rốt cuộc có thi cốt hay không a, vạn nhất không có, chẳng phải là toi công ư?
Tôi nhìn Lão Thử tiền bối, lão lại cười nói: “Cứ yên tâm, chưa nghe nói câu đào ba thước đất, tất có tử thi ư.”
Lý mặt rỗ lúc này liền kháng nghị: “Vạn nhất đào ra không phải là thi cốt của kỵ sĩ thì làm sao bây giờ? Ngươi không biết đào phần mộ người khác là bị đoạn tử tuyệt tôn sao?"
Lão Thử tiền bối lại vui vẻ nói: “Chưa nghe nói ngẩng đầu ba thước có thần minh sao? Có thần minh nhìn thì các ngươi sợ cái cọng lông gì? Về phần đoạn tử tuyệt tôn... Ta nghe nói trước kia người nào đó còn đào hũ tro cốt, cũng không thấy hắn đoạn tử tuyệt tôn a."
Lý mặt rỗ xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, cười hắc hắc, không nói nữa mà đào nhanh hơn.
Quỷ cũng biết Lão Thử tiền bối ám chỉ Lý mặt rỗ.
Mà Tần Tư Tư lại rất hứng thú với đề tài này: “Các ngươi nói có người chuyên đào hũ tro cốt? Hũ tro cốt có thể bán lấy tiền sao? Người này thật là có óc kiếm tiền a, nếu có cơ hội thật muốn gặp một lần.”
Tôi phì cười, người này xa tận chân trời gần ngay trước mắt a.
Tần Tư Tư hiếu kì hỏi tôi cười cái gì?
Tôi nhìn Lý mặt rỗ, hắn lập tức la to: “Người này đầu có bệnh, ngươi không cần để ý.”
Lý mặt rỗ vừa giải thích, Tần Tư Tư đã đoán ra bảy tám phần, hứng thú nhìn tôi, tôi biết cô ta đang hỏi người đào hũ tro cốt chính là Lý mặt rỗ đúng không.
Tôi gật đầu cười.
Tần Tư Tư lúc này liền vui vẻ, sùng bái nhìn lão Lý.
Rất nhanh, tôi đã đào phải thứ gì đó bằng kim loại, tôi lập tức ngồi xổm xuống, dọn dẹp khối kim loại, không ngờ lại là một mũi thương bằng đồng xanh.
Tôi biết đây là vũ khí của kỵ binh, nhanh tay đào bới, không bao lâu đã đào ra rất nhiều xương trắng.
Không ngờ áo giáp trên người hài cốt, đa số vẫn chưa mục nát, cái này cũng đủ cho chúng tôi phát tài.
Đây đều là tiền a, chúng tôi vốn là muốn thận trọng lấy ra.
Nhưng Lão Thử tiền bối lại thúc giục: “Đừng có khảo con mẹ nó cổ, chúng ta không có thời gian, mà những vật này bán đi chính là tai họa nhân gian, trời mới biết những áo giáp này có vong linh bám vào hay không?”
Hết cách, dù chúng tôi không nỡ bỏ nhưng đã không có lựa chọn, chỉ có thể nhịn đau, cứng rắn kéo áo giáp ra.
Hai mươi tám bộ hài cốt, không nhiều không ít.
Lão Thử tiền bối bảo chúng tôi để hài cốt vào một chỗ rồi châm lửa đốt.
Ngọn lửa cháy vô cùng kỳ quái, mặc dù không có gió mà cứ bốc lên phần phật, bên trong như có từng tràng tiếng nổ.
Tôi biết, khẳng định là vong linh trên hài cốt muốn chạy thoát khỏi đống lửa nhưng không ra được.
Sau đó Lão Thử tiền bối lệnh cho chúng tôi lấp hố lại.
Tôi buồn bực hỏi Lão Thử tiền bối, thi cốt Hạng Vũ hẳn là không chôn ở đây chứ? Lão lắc đầu cười khổ nói: “Nếu quả thật có thể tìm được thi cốt Hạng Vũ thì cũng tốt, một mồi lửa đốt đi là xong chuyện."
...
"Năm đó ông nội ngươi cũng nghĩ như vậy, muốn tìm thi cốt Hạng Vũ. Nhưng nó lại không ở đây.”
“Nói nhảm.”
Lý mặt rỗ nói: “Thi cốt Hạng Vũ không phải là ở trong mộ của hắn sao?"
Lão Thử tiền bối lắc đầu: “Đó chẳng qua là mộ có quần áo mà thôi, nếu Hạng Vũ được hạ táng tử thế thì cũng không đến mức có oán khí như vậy! Lại có người nói, lúc trước người mai táng Hạng Vũ lo lắng Lưu Bang sẽ đào mộ làm nhục thi thể, cho nên không tiết lộ cho người khác nơi chôn.”
Chúng tôi đều như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu.
Sau khi lấp đầy cái hố, chúng tôi kiên nhẫn đợi đến ban đêm.
Ngẫm lại tối nay có thể nhìn thấy ông nội, trong lòng tôi lại kích động.
Tắm rửa để khiến mình tỉnh táo lại, tránh cho ông nội trông thấy tôi mất tinh thần lại đau lòng.
Trong lúc đó Tần Tư Tư còn tới bệnh viện thăm Tần Minh Hãn, lúc về nói cho chúng tôi biết nói hắn ta tựa như phát điên, gào khóc trong phòng bệnh, khóc xong lại nằm trên giường không nhúc nhích, cũng không ăn cơm, chỉ có thể truyền dịch cho hắn.
Tôi thở dài, cũng không biết hắn rốt cuộc là thật tâm hối hận, hay vẫn không cam lòng?
Nhưng bây giờ những điều này đều không quan trọng, tôi không có bụng dạ đi quan tâm chuyện nhà bọn họ.
Màn đêm buông xuống, tôi ngồi yên lặng trước cửa, bên cạnh là Tần Minh Hạo đang nằm.
Tần Minh Hạo lúc này là thật sự hôn mê, trước đó y đều giả bộ hôn mê, nhưng từ khi Thất Sát bị diệt trừ, oán khí trên Lôi Đao thỏa thích phóng xuất, y thật sự không chịu nổi, cả ngày nay đều không tỉnh lại.
Tần Tư Tư và Tần Điềm Điềm ở bên cạnh, Tần Tư Tư là thật sự quan tâm Tần Minh Hạo, còn Tần Điềm Điềm rõ ràng là không có kiên nhẫn, nhiều lần muốn chơi điện thoại, nhưng đều bị tôi mắng lớn, đành phải cất điện thoại đi.
Chờ đến mười giờ đêm, một trận quái phong thổi tới, tôi không nhịn được toàn thân run lên một cái, trên người nổi da gà.
Lão Thử tiền bối lập tức gấp gáp, nhỏ giọng nói: “Chú ý, không phải ông nội ngươi đến, là Thất Sát.”
Tôi lập tức cảnh giác, nắm chặt Thiên Lang Tiên, mắt lom lom nhìn đám người trước mặt.
Tôi chợt phát hiện Tần Tư Tư ngơ ngác, sau đó nhảy bắn lên như lò xo, sắc mặt trắng bệch, kiễng mũi chân, ánh mắt mê man nhìn bốn phía.
Tôi lập tức kích động không thôi, là ông nội nhập vào Tần Tư Tư.
Tôi vui mừng quá đỗi, kích động nhìn Tần Tư Tư: “Ông nội, là người sao?"
Tần Điềm Điềm phì cười, cô ta thậm chí còn không biết chúng tôi chờ đợi gì.
Tần Tư Tư nhẹ gật đầu: “Cháu ngoan, ai, ngươi không nghe lời a.”
Thanh âm này rõ ràng là của ông nội.
Tần Điềm Điềm lúc này trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn Tần Tư Tư.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận