Mặc dù đã tạm thời trấn áp được vong linh của Tây Sở Bá Vương, nhưng loại âm vật cấp bậc đại sát khí như Lôi Đao nếu bán đi khẳng định sẽ hại chết người.
Là âm vật thương nhân, chút đạo đức lương tri nghề nghiệp này tôi vẫn phải có.
Cuối cùng tôi nghe theo đề nghị của Bạch Mi thiền sư, đem Lôi Đao và Phật tháp phong ấn chung một chỗ, để chiến thần và sát thần kiềm giữ nhau, tránh ảnh hưởng tới người vô tội…
Địa điểm phong ấn chỉ có tôi và Bạch Mi thiền sư biết.
Hạng Vũ sống là bậc nhân kiệt, chết là đấng quỷ hùng, kết thúc như vậy tựa hồ cũng rất phù hợp với thân phận của hắn.
Một tháng sau, ở tiệm đồ cổ cũng không có thương vụ nào, tôi mỗi ngày đều đọc sách lên mạng, hoặc là chờ Tiểu Nguyệt đi làm về cùng dạo phố ăn uống, thời gian trôi qua rất thong dong tự tại.
Một tháng qua, nàng nói đã mập lên ba cân, xấu đến mức không dám gặp ai, nhất định phải mua máy chạy bộ để giảm béo.
Nam nhân không thể lý giải được sự yêu thích cái đẹp nữ nhân, tôi chỉ đành theo nàng đến ngân hàng rút tiền mua máy chạy bộ.
Lúc này là cuối tháng, trong ngân hàng có không ít người xếp hàng rút tiền lương, chúng tôi lấy số ngồi xuống yên lặng chờ đợi, đột nhiên một tiếng súng vang lên, mấy tên lưu manh che mặt khí thế hung hăng xông vào.
"Không được nhúc nhích! Tất cả mọi người ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất cho ta, ai dám báo cảnh sát ta đánh chết!"
Tên cầm đầu hô.
Chuyện gì vậy?
Diễn tập hay là quay phim?
Tôi u mê một trận, chẳng lẽ là thật, con mẹ nó thật quá trùng hợp.
Bình thường tôi đều ra cây ATM rút tiền, nửa năm qua chưa từng vào ngân hàng, lần này vào sao lại gặp cướp chứ.
Tên cướp cầm súng chỉ vào chúng tôi, mọi người đành phải hai tay ôm đầu, rất nhanh đã ngồi xổm trên mặt đất.
Bọn cướp bảo quản lý mở cửa đại sảnh, dẫn bọn hắn đến kho tiền, đồng thời dùng súng bắn hỏng camera bốn phía, tiếng súng làm đám người sợ hãi gào lên.
Tôi nhìn Tiểu Nguyệt, nàng đã sợ đến hoa dung thất sắc.
"Đừng sợ, có ta ở đây rồi.”
Tôi an ủi Tiểu Nguyệt, nhưng trong lòng cũng rất lo lắng, đối phó với âm vật thì không có vấn đề gì, nhưng đối phó với một đám lưu manh súng ống đầy đủ thật sự là quá khó giải quyết.
Trên TV nói, dưới quầy giao dịch trong ngân hàng đều có nút báo động, một khi ấn xuống trong vòng ba phút cảnh sát sẽ tới.
Vị trí của tôi bây giờ căn bản không nhìn thấy tình hình trong quầy giao dịch, cũng không biết có nên mao hiểm báo cảnh sát không, chỉ mong tôi và Tiểu Nguyệt có thể bình an vô sự.
"Trương ca, nhìn bóng của bọn hắn.”
Tiểu Nguyệt bỗng nhiên giật mình nhắc nhở tôi.
"Sao vậy?"
Tôi hiếu kì nhìn qua, phát hiện bóng của mấy tên cướp nhạt như mực nước pha loãng vậy, nhất là hai kẻ canh gác đứng dưới bóng đèn, quả thực nhạt đến mức sắp không nhìn thấy.
Theo mệnh lý học mà nói, vía càng nặng bóng càng đậm, vía nhẹ thì bóng nhạt, nếu là một hai người thì còn có thể nói là xui xẻo, sáu bảy tên cướp đều có bóng nhạt như nước, cái này không khỏi quá trùng hợp a?
Tôi lại quan sát kỹ hai con mắt lộ ra sau mặt nạ của bọn hắn, cặp mắt ảm đạm vô thần, tròng trắng lại tràn ngập một màu đen.
Có một con ruồi xanh thậm chí đã đậu lên tròng mắt của một tên mà hắn vẫn không phát giác ra.
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, bọn cướp này căn bản không phải là người, mà là thi thể bị người khác thao túng.
Không ngờ ngày nay lại có thể có người thao túng thi thể đi cướp ngân hàng, thật đúng là 'rất thức thời'.
“Đừng vội, ta có cách!”
Tôi vỗ nhẹ tay Tiểu Nguyệt nói.
Thừa dịp bọn cướp đang la lối mở két sắt, tôi nhặt dưới đất hai tờ giấy, xé thành hai hình nhân.
Sau đó bảo Tiểu Nguyệt làm theo tôi cắn ngón giữa, nhỏ máu lên một hình nhân, lại lấy một sợi tóc quấn quanh.
Làm xong hai hình nhân thế thân, tôi thả chúng lại chỗ cũ, kéo tay Tiểu Nguyệt rời đi.
Mới đầu nàng còn có chút sợ hãi, nhưng khi phát hiện bọn cướp như không thấy chúng tôi, đảm lượng cũng dần dần mạnh lên, còn dùng tay lắc qua lắc lại trước mắt một tên.
"Trương ca thật lợi hại!"
Tiểu Nguyệt mừng rỡ kêu lên.
Những người khác thấy chúng tôi hành động tự nhiên thì mở mắt thật to, nhưng thấy bọn cướp có súng trong tay, cũng không dám nói lời nào.
Thế gian vạn vật đều có linh tính, nhưng thi thể lại không có, thứ thao túng bọn chúng chỉ là một vài chú ngữ hoặc cấm thuật mà thôi, bởi vậy hoạt thi trong giới chúng tôi chỉ là tồn tại cấp thấp, Thế Thân Pháp có thể dễ dàng qua mặt được bọn chúng.
"Mọi người đừng sợ, ta sẽ đi báo cảnh sát.”
Tôi trấn an mọi người nói.
Tôi đẩy nhẹ cửa ngân hàng, cùng với Tiểu Nguyệt một trước một sau chui ra ngoài, chưa kịp hít vài hơi, Tiểu Nguyệt đã lập tức lấy điện thoại quay số 110 (~113 ở VN).
"Alo, 110? Ở đây có người cướp ngân hàng, bọn hắn vẫn đang ở bên trong... Địa chỉ là...”
Tiểu Nguyệt đang báo cảnh sát, tôi thấy ven đường có một cái xe thùng nhỏ rất tầm thường không đáng chú ý, có thể là xe của bọn cướp, liền đi về phía chiếc xe đó.
Trên ghế lái có một tên cướp, không nhúc nhích, có hình nhân thế thân, hắn căn bản là không nhìn thấy tôi.
Tôi hỏi Tiểu Nguyệt có mang theo đồ vật gì sắc bén không, dao, tua-vít gì đó, Tiểu Nguyệt phàn nàn nói có nữ nhân nào ra ngoài lại mang những thứ đó.
Tìm tới tìm lui, nàng lấy trong túi xách một cây kéo nhỏ đưa cho tôi, hỏi tôi có được không?
Tôi đưa tay nhận lấy.
"Huynh muốn làm gì?"
Tiểu Nguyệt khẩn trương bất an hỏi.
"Cắt đầu bọn cướp xuống.”
“Cái gì! Làm như vậy trên đường ư?"
“Lừa gạt nàng thôi a, ta đâm thủng lốp xe, xem như giúp cảnh sát một chút, nói không chừng còn được giấy khen.”
“Huynh thật là xấu!"
Tiểu Nguyệt cười đánh nhẹ tôi.
Lốp xe rất căng, tùy tiện đâm loạn là sẽ thủng, tôi áp sát thân xe, trong tay cầm kéo, đâm vào lốp xe, “Phốc" một tiếng khí phụt ra, một lốp dần dần xẹp xuống.
Đang lúc tôi chuẩn bị đi đâm lốp thứ hai, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, tên cướp đi ra, không một tiếng động đứng trước mặt tôi.
Tiểu Nguyệt sợ hãi hét lên một tiếng, tôi an ủi nàng đừng sợ, đối phương không nhìn thấy chúng tôi.
"Huynh đệ, ngươi là ai?"
Tên cướp đột nhiên mở miệng, tôi giật mình, đây hẳn là một hoạt thi cao cấp?
Hắn không đeo mặt nạ, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, trên mắt phải có một máu ứ đọng, trên cằm đầy râu.
Tên râu ria này nhìn qua chỉ hơn 20 tuổi, nhưng tiếng nói lại giống một người 40-50 tuổi.
Tôi lập tức hiểu ra, kẻ trông thấy tôi không phải là hắn, mà là người thi pháp mai phục ở gần đây, tôi đang chuẩn bị nhìn bốn phía, thanh âm âm trầm lại truyền tới:
“Tất cả mọi người đều là đồng đạo, kiếm miếng cơm ăn mà thôi, đừng ép người quá đáng.”
“Quỷ mới đồng đạo với ngươi!"
“Ha ha, cho ngươi mặt mũi mà ngươi lại không cần? Vậy đừng trách ta không khách khí.”
Tên râu ria đem thò tay vào túi, tôi thầm kêu hỏng bét, trên người hắn khẳng định có súng.
Thấy tình thế không ổn, tôi đột nhiên tóm cổ tay hắn đập vào thân xe, một khẩu súng ngắn tư tạo lập tức rơi trên mặt đất, súng cướp cò phát ra tiếng bụp, Tiểu Nguyệt hét rầm lên, người trên đường cũng nhao nhao chạy về phía này.
"Mau trốn đi, để ta đối phó hắn!"
Tôi nhìn Tiểu Nguyệt hét.
Dưới cánh tay của tên râu ria đột nhiên có vật gì giống như con giun đang ngọ nguậy, đen nhánh nhìn rất buồn nôn, vật kia bao lấy cánh tay tên râu ria, vừa đảo mắt hắn đã trở nên tráng kiện rắn chắc như sắt thép.
Hắn vung tay lên, đẩy cả người tôi văng ra ngoài.
Tôi cơ hồ bay ra xa hơn ba mét, văng uỵch xuống đất, trong ngực huyết khí cuồn cuộn.
Tên râu ria thâm trầm nở nụ cười, xoay người lại nhặt súng, Tiểu Nguyệt đã sợ đến hai chân run rẩy, không động đậy được.
Tôi móc trong ngực ra Thiên Lang Tiên, quất về phía tên râu ria, Thiên Lang Tiên phát ra một tiếng xé gió, cuốn lấy cánh tay hắn.
Tôi giật một cái, khẩu súng bay ra xa năm mét.
Tên râu ria gào thét như dã thú, tứ chi quỳ xuống đất nhào về phía tôi, tôi vung Thiên Lang Tiên muốn đánh lui hắn, nhưng cỗ hoạt thi vô hồn vô phách này căn bản là không e ngại pháp lực của Thiên Lang Tiên!
Nháy mắt hắn đã đánh tới, hai tay như kìm sắt bóp chặt cổ họng tôi.
Hắn nhíu mũi, nhe răng, hàm răng không ngừng chảy ra nước bọt hôi thối nhỏ lên mặt tôi, cảm giác ngạt thở làm tôi muốn hôn mê.
Đúng lúc này, một tiếng súng vang lên.
Tên râu ria như bị đánh một quyền, lực đạo trên tay đột nhiên buông lỏng ra mấy phần, tôi mới thở được một ngụm.
Chỉ thấy Tiểu Nguyệt hai tay cầm súng, run lẩy bẩy, sợ hãi đến sắp khóc.
Tên râu ria âm trầm nở nụ cười, sau đó đi về phía Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt lại bóp cò, đạn bắn lên người hắn tựa như bắn vào gỗ, ngay cả một giọt máu cũng không có.
"Chạy mau!"
Tôi kêu to, từ phía sau ôm lấy tên râu ria, bả vai hắn lắc một cái đã hất tôi ra.
Hoạt thi, nhất là hoạt thi bị người thao túng, nếu lấy cứng đối cứng thì cơ hồ không có nhược điểm!
Vừa rồi cái kéo rơi cạnh ô tô, tôi linh cơ khẽ động, mau chóng chạy tới, dùng kéo đâm vào mi tâm của mình.
Tôi dùng ngón tay trỏ chấm máu trên mi tâm, lại từ phía sau ôm lấy cổ tên râu ria, thừa dịp hắn đang giãy dụa muốn thoát ra, tôi đâm ngón trỏ vào trong miệng hắn, dùng sức đâm về phía yết hầu!
Tên râu ria như bị hóc xương cá, thân thể bắt đầu run rẩy kịch liệt, màu đen trong tròng mắt đã không ổn định, như ẩn như hiện.
Cuối cùng hắn ngã xuống, thân thể run rẩy không ngừng.
Tôi vừa nhẹ nhàng thở ra, tiếng nổ vang trời từ ngân hàng phát ra, khói đặc cuồn cuộn xông lên trời!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận