Bị đôi mắt quỷ dị nhìn chằm chằm, trong chốc lát tôi đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, tôi vội vàng quơ lấy cây chổi bên cạnh, đâm loạn lên mặt nó.
Cương thi duỗi móng vuốt giữa không trung cào cấu muốn bắt lấy tôi, tôi chú ý móng tay của nó vừa dài vừa cong, tựa như mười cái móc câu sắc bén, nghe nói sau khi chết móng tay và tóc vẫn tiếp tục dài ra, xem ra lời ấy không giả.
May mắn con cương thi này mới chết mấy năm, nếu là cương thi trăm năm, ngàn năm, e là chúng tôi đều đã xong đời.
Tôi vừa lui vào trong phòng, vừa bảo Lý mặt rỗ nghĩ cách dẫn cương thi vào trong phòng ngủ rồi giam lại.
Lý mặt rỗ hỏi tôi dẫn thế nào, tôi kêu hắn tìm thanh đao chấm máu lên đó, nhỏ máu thành một đường vào phòng ngủ, cương thi sẽ bị máu hấp dẫn.
Đang nói thì cương thi đột nhiên đẩy cây chổi trong tay tôi ra, sau đó hung mãnh nhào về phía tôi, tôi mau chóng nhảy lên ghế sofa, ra sức đạp cương thi đang kêu gào.
"Lý mặt rỗ, mau tới đây giúp ta một tay!"
Tôi hô to một tiếng.
Lý mặt rỗ bắt lấy dây điện sau lưng cương thi, kéo mạnh về phía sau, không ngờ cương thi đột nhiên quay người lại, lập tức đẩy ngã Lý mặt rỗ, làm toàn bộ căn phòng thành một mớ hỗn độn.
Lão Lý bị cương thi đuổi chạy tới chạy lui trong phòng, thoi thóp hô cứu mạng.
Tôi nắm cây chổi, chuẩn bị ra đòn, nhưng cương thi tốc độ quá nhanh, nhất thời không thể ra tay.
Dây điện không biết bị vướng vào cái gì, thừa dịp cương thi dừng lại một chút, tôi giơ cây chổi lên cao, nhắm vào đầu cương thi giáng xuống, cây chổi làm bằng hợp kim nhôm đã bị đánh gãy.
Cương thi bực bội, hai tay bóp cổ tôi, tôi ngạt thở đỏ mặt tía tai.
"Trương gia tiểu ca, ta tới giúp ngươi!"
Lý mặt rỗ đứng lên, tiếp tục kéo dây điện về phía sau, cương thi ngước cổ, trong cổ họng phát ra tiếng gầm rú, hai tay ở giữa không trung tóm loạn.
Tràng diện này y như trong phim Lâm Chánh Anh đấu cương thi, mỗi lần đến cuối cùng đều phải vật lộn với cương thi một trận, mỗi lần xem tôi đều xem say sưa ngon lành, tự mình thể nghiệm mới biết khổ cực thế nào.
"Trương gia tiểu ca, ta không chịu nổi rồi, ngươi có pháp bảo gì nhanh lấy ra a.”
Lý mặt rỗ kêu rên.
"Ngươi còn có mặt mũi mà nói à! Cố chống đỡ, ta vào bếp lấy đồ.”
Tôi vừa quay người lại liền phát hiện một họng súng chĩa vào tôi, tôi vô thức giơ hai tay lên.
Nữ nhân kia không biết từ lúc nào đã đi xuống lầu, mặc dù trên người đang rỉ máu nhưng trong mắt tràn đầy sát khí: “Là ngươi giết hắn? Là ngươi giết Đại Long?"
“Không phải ta!"
Tôi run rẩy trả lời.
Nữ nhân chuyển hướng sang Lý mặt rỗ, còn chưa hỏi, Lý mặt rỗ đã liên tiếp khoát tay: “Không phải ta! Là hắn! Là hắn!"
Vừa nói lão Lý vừa đem chỉ về phía cương thi.
"Ta giết ngươi.”
Nữ nhân cắn răng bóp cò súng, đoàng đoàng mấy phát, chấn động làm màng nhĩ của tôi muốn rách ra, trên người cương thi đã có mấy cái lỗ lớn.
Cương thi thống khổ gào lên, đột nhiên bộc phát sức lực, kéo đứt dây điện, sau đó nhảy vọt về phía nữ nhân, đè cô ta xuống đất cắn xé, nữ nhân liều mạng giãy dụa, tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong phòng.
"Trương ca!"
Lúc này Tiểu Nguyệt chạy vào, cầm trong tay mấy lá Trấn Thi Phù còn lành lặn nhặt dưới sân, tôi cầm lấy dán lên lưng cương thi, cương thi rốt cục đã bất động.
Chúng tôi đẩy cương thi ra, yết hầu nữ nhân đã bị cắn đứt, lộ ra hai cái lỗ lớn, hai mắt trợn cô ta lên, đã chết.
Thấy cảnh này, trong lòng tôi rất áy náy.
"Nhanh rời khỏi đây, đợi chút nữa cảnh sát tới không giải thích được đâu.”
Tôi vừa dứt lời, chợt có tiếng ô tô nổ máy ở gần đó, ngoài cửa sổ có một ánh lửa chiếu sáng bầu trời đêm.
Hỏng bét, tên giả mạo kia không phải đã làm gì xe của chúng tôi đấy chứ?
Chúng tôi chạy đến chỗ dừng xe, trông thấy xe của cảnh sát Lương nghênh ngang rời đi, búp bê có âm linh của phụ tử Ngao Bái đã bị y đốt cháy.
Tôi đang chuẩn bị nổ máy xe ô tô, lại phát hiện lốp xe bị đâm thủng.
"Tên vương bát đản này!"
Tôi hung tợn mắng một tiếng.
"Cảnh sát Lương sao lại biến thành cương thi, người lái xe là ai?"
Tiểu Nguyệt hỏi.
"Còn phải nói, cương thi chính là cảnh sát Lương, kẻ cùng chúng ta hành động là tên giả mạo, hắn có thể đã dùng thuật dịch dung.
Ta đoán y muốn lợi dụng chúng ta tìm đến Thần Tử Cổ.”
Tôi nói.
Bị người chơi một vố khiến trong lòng tôi rất khó chịu.
"Các ngươi đi theo ta.”
Ngay lúc này, thanh âm của một đứa bé từ đằng xa truyền đến, chúng tôi nhìn về phía tiếng nói, phát hiện một tiểu đạo đồng bím tóc sừng dê đáng yêu đang ngoắc ngoắc.
Tôi vui mừng quá đỗi, đây chính là tùy tùng của Nhất Sơ, hắn tới, vậy Nhất Sơ khẳng định ở gần đây.
Lúc này, cửa thôn có tiếng còi cảnh sát chói tai, chúng tôi lập tức đi theo tiểu đạo đồng.
Tiểu đạo đồng nhảy nhót phía trước đưa chúng tôi đi vào trong rừng cây, chúng tôi theo sát phía sau, trong rừng cây không có một tia sáng, chỉ có thể loáng thoáng thấy một tiểu gia hỏa ở phía trước, tốc độ của hắn rất nhanh, ba người chúng tôi ở phía sau chạy thở không ra hơi mới miễn cưỡng đuổi kịp.
Lý mặt rỗ chịu hết nổi, hỏi: “Ta nói này tiểu tổ tông, ngươi rốt cuộc muốn đưa bọn ta đi đâu?"
“Nhanh nhanh, sư huynh đang chờ các ngươi.”
Tiểu đạo đồng dừng lại, chỉ một phía, nơi đó như có ánh đèn lóe lên, sau đó lại tiếp tục đưa chúng tôi chạy trong bóng đêm.
Đoạn đường này chúng tôi đi rất chật vật, quần áo bị nhánh cây kéo rách, Tiểu Nguyệt còn xém chút bị ngã.
Cuối cùng đã đi qua mảnh rừng, chúng tôi thở hồng hộc, phía trước là một sườn núi nhỏ, tiểu đạo đồng đi tới đó như giẫm trên đất bằng, nhìn qua có vẻ rất nhẹ nhàng.
Tôi biết hắn là quỷ hồn do Nhất Sơ thu dưỡng, quỷ hồn đi đường tự nhiên là không có gì trở ngại.
Dưới sườn núi, chúng tôi đi tới đến một con đường hoang vắng, bên đường có một chiếc xe thể thao, trong xe đèn sáng, người cầm lái là Nhất Sơ.
Tôi chỉ biết là hắn rất giàu, nhưng hắn bình thường luôn có vẻ tiên phong đạo cốt, lần đầu thấy hắn lái xe sang, tôi không khỏi hai mắt tỏa sáng.
Nhưng tôi lại cảm thấy người với người khí chất khác biệt, nếu là tôi hay Lý mặt rỗ ngồi lên loại xe sang trọng này, người khác nhất định sẽ cho chúng tôi là loại nhà giàu mới nổi.
Nhất Sơ mở cửa, bảo chúng tôi lên xe.
Chúng tôi vừa vào trong xe, Nhất Sơ đã ném một cái túi vải cho tôi, bên trong có gạo nếp, Tiểu Nguyệt nói tôi bị thương, tôi sờ sờ cổ, trên ngón tay có dính chút máu đen, có thể là vừa rồi bị móng tay cương thi cào trúng.
Tôi mau chóng lấy gạo nếp để tiêu độc vết thương.
Lý mặt rỗ ngồi ghế trước, bên này sờ bên kia đụng, hỏi Nhất Sơ xe này bao nhiêu tiền, ở đại lục có chỗ bảo dưỡng không?
Nhất Sơ không để ý tới hắn, chỉ đưa tay điều chỉnh kính chiếu hậu, từ trong kính có thể thấy ánh mắt của hắn.
"Tiểu đạo đồng đâu, sao hắn không lên xe?"
Tiểu Nguyệt hỏi.
"Ta thu lại rồi.”
Nhất Sơ lạnh nhạt nói.
"Thu lại?"
Tiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn tôi, tôi thở dài, nói khi trở về sẽ giải thích sau.
"Đúng rồi Nhất Sơ, sao ngươi lại ở đây?"
Tôi hỏi.
"Đây chính là chuyện ta muốn hỏi chuyện các ngươi, ta được người nhờ vả, luôn truy tìm Thần Tử Cổ, không ngờ lại gặp các ngươi.”
Nhất Sơ nói.
"Vậy sao ngươi không sớm hiện thân một chút, chúng ta xém chút bị cương thi chơi chết rồi.”
Lý mặt rỗ nói.
"Người kia luôn ở cùng các ngươi, ta sợ kinh động đến y cho nên không hiện thân, hiện giờ thời cơ đã chín muồi.”
Nhất Sơ đáp.
"Người kia, ý ngươi nói là cảnh sát Lương giả?"
Tôi hỏi.
Nhất Sơ nhẹ gật đầu: “Tên thật của y là Trình Tiểu Hổ, là đệ đệ của Trình Đại Long!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận