Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Linh dị
  3. Thương Nhân Âm Phủ (Dịch)
  4. Chương 650: Hoài Nam Vương Lưu An

Thương Nhân Âm Phủ (Dịch)

  • 8 lượt xem
  • 1800 chữ
  • 2025-11-16 11:54:46

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tôi nghe xong trong lòng nhảy lên, cắn răng chạy về nhà Lưu Đại Lực.

Khi vào nhà lại không nghe thấy tiếng chó sủa, đi sâu vào trong sân mới phát hiện ra con chó kia đã chết, thân thể cuộn tròn lại, khóe miệng còn chậm rãi rỉ ra vết máu.

Không biết vì sao, tôi đột nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng chạy vào phòng thì thấy Lưu Đại Lực đã té xỉu trên mặt đất.

Tình huống khẩn cấp tôi cũng không lo nghĩ nhiều, trực tiếp lấy một ca nước từ trong lu hắt lên đầu hắn.

Thân mình Lưu Đại Lực đột nhiên run lên một chút sau đó mở to mắt, mê man hỏi tôi sao hắn lại thế này.

“Trong nhà làm sao vậy?”

Tôi nói.

“Không có việc gì a, bạn ngươi đâu?”

Lưu Đại Lực cũng không chú ý tới nước trên người, có chút rối loạn tâm thần nhìn về phía sau tôi.

Tôi sửng sốt, vội vàng hỏi:

“Vừa rồi không phải ngươi gọi điện cho ta sao?”

Hắn nghe xong cũng sửng sốt, tiếp đó lắc đầu nói vừa rồi hắn về phòng thì đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, nên ngồi trên ghế nghỉ ngơi đến tận bây giờ.

“Mẹ nó, trúng kế rồi.”

Tôi thầm mắng một tiếng, cảm giác mình như một thằng ngốc cứ chạy tới chạy lui, nhưng lại phải chạy tiếp.

Nếu thứ đó dùng kế lừa tôi từ cửa thôn về đây, vậy cho thấy là Lý mặt rỗ lúc đó đang ở gần cửa thôn!

Khi chạy ra sân ánh mắt của tôi trong lúc vô ý quét đến chiếc xe lừa ở một bên, kinh ngạc phát hiện con lừa đã ngã xuống đất, chiếc xe cũng đổ theo.

Tôi theo bản năng mà chạy tới, muốn xem thử đậu hũ trên xe còn đó không, lại phát hiện trên xe chỉ còn lại thùng gỗ trống trơn, đậu hũ đã biến mất toàn bộ.

“Cái này… lẽ nào thứ đó đã tới?”

Lưu Đại Lực từ phía sau đi theo, hắn thấy một màn như vậy thì hai chân mềm nhũn ngồi xuống đất, hai mắt vô thần nói.

Nghe hắn nhắc nhở như vậy thì tôi bỗng nhiên phản ứng lại: chó trong thôn đã không còn gầm rú nữa.

Tôi kéo hắn tới, nghĩ nghĩ rồi nghiêm túc nói:

“Xem ra thứ đó ăn xong đậu hũ thì đã đi rồi, hôm nay hẳn là sẽ không xuất hiện nữa, Lưu thúc ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

Nói xong tôi chạy vội tới cửa thôn, trong lòng nghẹn khuất.

Đối thủ bất tri bất giác đã bắt Lý mặt rỗ đi, lại còn ở dưới mí mắt chúng tôi mà ăn vụng đậu hũ, thậm chí còn lừa tôi chơi trò dương Đông kích Tây, nhưng tôi lại không bắt được chút manh mối nào.

Khi tôi đang vắt óc nghĩ cách cứu Lý mặt rỗ về thì hắn lại gọi điện thoại tới.

Cảm giác đầu tiên của tôi chính là Lý mặt rỗ bị thứ đó thao túng, liền lạnh lùng mở miệng:

“Ngươi rốt cuộc là ai, muốn làm gì?”

“Trương gia tiểu ca, ta là Lý mặt rỗ a, ngươi ở đâu?”

Tôi vừa nói xong thì giọng Lý mặt rỗ đã truyền tới, xem ra thật sự là hắn.

Tôi vội vàng hỏi hắn thế nào.

Lý mặt rỗ cười hắc hắc nói:

“Không có việc gì.”

Sau đó lại nói:

“Ta đang ở khối đá trước cửa thôn, mau đi tìm ta.”

Cúp máy xong tôi nhanh chóng chạy tới cửa thôn, quả nhiên thấy Lý mặt rỗ cầm Thánh Mẫu Trượng đứng đó.

Hắn nhìn thấy tôi thì chạy vội lại, cười ha hả nói:

“Trương gia tiểu ca, lần này chúng ta phát tài rồi.”

“Ít nói lời vô nghĩa, mau nói xem vừa rồi ngươi rốt cuộc đã đi đâu.”

Thấy Lý mặt rỗ vẫn còn tâm tình cùng tôi nói giỡn, tôi không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn quan tâm hỏi.

Lý mặt rỗ không nói gì, móc trong túi ra một miếng ngọc bội trắng tinh không tì vết ra đưa cho tôi, cười hỏi tôi có thể nhìn ra niên đại hay không.

Miếng ngọc này hình vuông, nắm trong tay có thể cảm nhận được sự ấm áp, mặt trước bóng loáng, mặt sau lại có rất nhiều cái lỗ như tổ ong.

Tôi không khỏi cau mày nói:

“Ngọc là ngọc tốt, cũng rất ấm, từ màu sắc, tính chất mà xem thì hẳn là từ thời Tần Hán, đáng tiếc là mặt sau có lỗ như tổ ong, bằng không khẳng định giá trị rất lớn.”

“Không hổ là Trương gia tiểu ca, hảo nhãn lực a.”

Lý mặt rỗ nhịn không được giơ ngón tay cái lên, sau đó không ngừng đùa nghịch miếng ngọc, làm cho hai mắt tôi đảo qua đảo lại.

Một lát sau hắn lại hỏi:

“Ngươi xem miếng ngọc này giống cái gì?”

“Giống đậu hũ!”

Tôi theo bản năng trả lời, bởi vì mấy cái lỗ như tổ ong kia lấm tấm quả thực rất giống bọt khí trong đậu hũ.

Lúc này tôi linh quang chợt lóe, có chút không thể tưởng tượng nói:

“Chẳng lẽ…”

“Ngươi đoán đúng rồi.”

Lý mặt rỗ cắt lời, sau đó kích động kể lại.

Thì ra khi hắn vào thôn thì trời đã tối đen, liền muốn gọi điện cho tôi.

Lúc này có một lão nhân mặc áo quần gấm vóc lụa là đi tới hỏi hắn muốn đi đâu?

Bởi vì Lý mặt rỗ biết tôi ở nhà trưởng thôn, cho nên không gọi điện nữa mà trực tiếp hỏi nhà trưởng thôn đi hướng nào.

Không ngờ lão nhân kia lại chủ động dẫn đường cho Lý mặt rỗ.

Lý mặt rỗ liền đi theo, kết quả đi đã lâu mà lão nhân vẫn chưa dừng lại, mà lúc này chung quanh đã sớm không còn nhà cửa.

Lý mặt rỗ ý thức được chuyện không đúng, cắn răng muốn lấy Thánh Mẫu Trượng liều mạng với lão nhân.

“Đừng sợ, ta chỉ muốn kể lại cho ngươi một câu chuyện cũ.”

Lão nhân nhẹ nhàng vung tay lên, Thánh Mẫu Trượng liền tự động bay khỏi tay Lý mặt rỗ.

Lý mặt rỗ biết mình không phải là đối thủ của lão nhân, hơn nữa lão nhân quả thực không có muốn làm hại mình đành dứt khoát nhẫn nại nghe chuyện.

Lão nhân nói mình sống vào thời Hán hơn 2000 năm trước, thân là Hoài Nam Vương, nhưng bản thân đối với việc làm vương gia thì một chút hứng thú cũng không có, mà lại đam mê mỹ thực.

Trong một lần xát đậu nành đã vô tình phát hiện ra bí quyết làm đậu hũ từ thạch cao, tạo ra loại đậu hũ trắng nõn thơm ngon, trở thành người sáng tạo ra đậu hũ được toàn Hoa Hạ công nhận.

Lúc đó hoàng đế để khen ngợi phát minh của lão mà chế tạo một miếng ngọc bội giống như đậu hũ, từ đó về sau lão đeo ngọc bội bên người, chưa từng rời xa.

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, sau đó triều đình lại ban lệnh tước phiên (thu hồi tước vị của các phiên vương), chia đất phong của lão thành vài phần.

Tuy rằng lão không có lòng tham dự chính trị, nhưng cuối cùng vẫn trở thành vật hy sinh của đấu tranh chính trị, bị định tội mưu phản ôm hận mà chết.

“Lưu An, không ngờ lại là Hoài Nam Vương Lưu An!”

Tôi nghe đến đó kích động thân thể run lên nhè nhẹ.

Thành tựu lớn nhất trong cuộc đời Hoài Nam Vương Lưu An chính là phát minh ra đậu hũ, mà đậu hũ cũng tượng trưng cho theo đuổi cả đời của lão, cho nên cũng không khó lý giải vì sao chỉ cần trong thôn có đậu hũ, lão sẽ lại xuất hiện.

Còn chó sủa loạn, tôi nghĩ chỉ là lũ chó cảm nhận được huyết mạch hoàng tộc trên người Lưu An nên bị kinh sợ mà thôi.

Chỉ là tôi rất tò mò vì sao Lưu An gần đây mới xuất hiện, vì sao lại trao miếng ngọc bội đậu hũ ngự tứ (vua ban) này cho Lý mặt rỗ, liền bảo Lý mặt rỗ nói tiếp.

“Ta cũng không biết tại sao lại như vậy,”

Lý mặt rỗ nói.

“Lão nhân nói xong liền móc miếng ngọc bội ra quăng cho ta, trước khi đi chỉ để lại một câu, công danh lợi lộc tùy yên khứ, chuyển thế ỷ cựu trùng đầu lai!”

(Công danh lợi lộc tùy yên khứ, chuyển thế ỷ cựu trùng đầu lai: công danh lợi lộc theo khói bay, đầu thai sẽ lại tính từ đầu - dịch thơ nôm by maxpayne_09)

Lý mặt rỗ nói tới đây cũng đầy mặt nghi hoặc, yếu ớt hỏi:

“Hai câu này có ý gì?”

“Công danh lợi lộc tùy yên khứ, chuyển thế ỷ cựu trùng đầu lai.”

Tôi lẩm nhẩm mấy lần lời của Lưu An, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ ấm áp.

Ý tứ của hắn là nói công danh lợi lộc cũng không quan trọng, theo người chết đi tất cả sẽ làm lại từ đầu, đây là một loại khoáng đạt thế nào đây?

Lão đã buông bỏ rồi, đồng thời cũng tự nguyện buông xuống vinh dự khi còn sống.

Tôi nghĩ lão sẽ không xuất hiện nữa, hoặc là nói nếu lão có thể sớm một chút được ăn đậu hũ, chỉ sợ chuyện này căn bản là sẽ không náo loạn đến bây giờ.

Tôi nghĩ tới một câu thơ của Lý Bạch: ‘Sự liễu phất y khứ, thâm tàng công dữ danh.’

Lưu An đã làm được, nằm dưới đất hơn 1000 năm đã chân chính có thể không buồn không vui, tôi khâm phục hắn!

“Có nhớ lão đưa ngươi tới nơi nào không?”

Thật lâu sau, tôi mới hồi phục tinh thần, nhẹ nhàng hỏi.

Lý mặt rỗ suy nghĩ nửa ngày mới gật đầu, nhưng không chờ hắn trả lời tôi đã cắt lời:

“Đừng nói nữa, bản tôn lão đã hoá thành cát bụi, chúng ta cớ gì phải khổ sở đi quấy rầy lão?”

Không sai, tôi vốn là muốn tìm âm linh của lão, sau đó chiêm ngưỡng một phen.

Nhưng nghĩ lại, không quấy rầy lão chính là một loại tôn kính lớn nhất.

Từ nay về sau, mặc cho thế nhân vì công danh lợi lộc mà vỡ đầu chảy máu thế nào, cũng tuyệt đối sẽ không ai nghĩ tới, Đậu Hũ Đại Vương Lưu An chảy huyết mạch hoàng tộc trong người lại được mai táng ở một nơi rách nát tên là Tiểu Lưu Thôn.

Cứ để lão ở đây tịnh thổ một phương, cười ngắm trần thế mây khói đi!

(Sự liễu phất y khứ, thâm tàng công dữ danh: 2 câu thơ trong bài Hiệp khách hành của Lý Bạch. Ai đã đọc tác phẩm Hiệp khách hành của Kim Dung ắt sẽ quen thuộc. bản gốc là ‘thâm tàng thân dữ danh’ Dịch nghĩa: Làm xong việc rũ áo ra đi, Ẩn kín thân thế và danh tiếng Dịch thơ: Việc xong rũ áo ra đi / Xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm - bản dịch thể lục bát của Trần Trọng San)

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top