Dịch: Hoangforever
Trong phủ này, người đối xử với Ninh Thần tốt nhất chính là Sài thúc.
Bình thường, Ninh Thần chỉ được ăn những thức ăn thừa cặn bã. Nhiều lúc còn không đủ no, đều là do Sài thúc nhường khẩu phần của mình cho hắn.
"Tứ công tử, cậu vẫn còn bệnh, mau nằm xuống đi..."
Sài thúc vừa nói vừa nhanh nhẹn rót một cốc nước mang lại,
"Nào, Tứ công tử, uống chút nước đi... Đói rồi phải không? Một lát nữa tôi sẽ..."
Lời ông ta còn chưa dứt, ‘đùng’ một cái, cửa phòng bị người ta đá mạnh, mở tung ra.
Một thanh niên mặc gấm lụa, ngạo mạn xông vào.
Ninh Hưng, nhị ca của Ninh Thần.
*nhị ca: anh hai
Nhìn thấy Ninh Thần, Ninh Hưng lập tức chỉ tay vào hắn quát lớn:
"Ta biết ngay thằng con hoang này đang giả bệnh mà... Trả ngọc bội của ta lại, không thì hôm nay ta đánh chết ngươi."
"Nhị công tử, Tứ công tử vừa tỉnh, có chuyện gì để sau nói được không?"
Sài thúc vội vàng ngăn cản Ninh Hưng lại.
Ninh Thần vừa thoát chết, mới tỉnh dậy, thân thể vẫn còn suy yếu, sao chịu nổi trận đòn của Ninh Hưng?
Ông từng chứng kiến Ninh Hưng đánh Ninh Thần, đánh không có chừng mực, đánh đến chết mới thôi.
"Cút ngay, cẩu nô tài chó má!"
Ninh Hưng năm nay 17 tuổi, thân thể cường tráng, một cước đá Sài thúc ngã lăn ra đất, chỉ tay vào ông ta mắng:
"Đồ nô tài chó má, ngươi lại dám giúp thằng con hoang này lừa ta, xem ta đánh chết ngươi!”
Thấy Ninh Hưng còn định động thủ, ánh mắt Ninh Thần lạnh đi, nhưng trên gương mặt lại nở ra nụ cười nịnh nọt,
"Nhị ca, xin lỗi, để đệ trả lại ngọc bội cho huynh... Huynh đừng giận nữa!"
Ninh Thần vừa nói vừa lục lọi ở đầu giường.
Ninh Hưng sải bước xông đến, giọng đầy hằn học:
"Ta biết ngay là ngọc bội của ta bị thằng con hoang nhà ngươi trộm đi mà! Dám lấy đồ của ta? Đợi phụ thân về rồi, coi ngươi còn đường sống không!"
Hôm qua, sau khi gặp Ninh Thần, Ninh Hưng liền nói ngọc bội của mình bị mất, một mực khẳng định là Ninh Thần lấy trộm, dây dưa không dứt.
Mất thật hay giả vờ mất, có lẽ chỉ có mỗi mình Ninh Hưng là biết rõ.
"Tìm thấy rồi!"
Ninh Thần đột nhiên lên tiếng, rồi chậm rãi duỗi tay ra.
Ninh Hưng dán mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay Ninh Thần—
Nhưng khi Ninh Thần mở tay ra, lòng bàn tay lại trống rỗng.
Ninh Hưng sửng sốt, chưa kịp phản ứng, Ninh Thần đã cầm gối sứ ở đầu giường, đập mạnh vào đầu hắn.
Choang!
Tiếng va chạm nặng nề vang lên, gối sứ vỡ vụn.
Ninh Hưng loạng choạng lùi về sau mấy bước, suýt ngã, ngay lập tức đầu chảy máu.
Hắn nhìn Ninh Thần với vẻ mặt khó tin, thậm chí quên cả kêu la.
Bởi vì hắn không thể tin được, Ninh Thần lại dám đánh hắn?
Trước đây, dù bọn họ có ức hiếp hắn thế nào, Ninh Thần cũng không đánh trả, không chửi lại.
Không cần biết có phải lỗi của hắn hay không, cuối cùng vẫn luôn là Ninh Thần cẩn thận cúi đầu xin lỗi, mong được tha thứ.
Sài thúc cũng hoàn toàn sững sờ!
Phải mất một lúc lâu, Ninh Hưng mới bừng tỉnh lại, hét lên đau đớn, chỉ vào Ninh Thần, hét lên:
"Ngươi dám đánh ta? Đồ con hoang, ngươi dám đánh ta sao?!"
Ninh Thần nắm chặt mảnh gốm vỡ trong tay, giọng lạnh lẽo đến cực điểm:
"Ta không chỉ dám đánh ngươi—mà còn dám giết ngươi nữa, tin không?"
Ánh mắt hắn sắc bén như dao!
Ninh Hưng lập tức run lên, theo phản xạ quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa hét ầm lên:
"Giết người rồi! Có người giết người!"
Sài thúc vội bò dậy, hốt hoảng hỏi:
"Tứ công tử, bây giờ... bây giờ phải làm sao đây?"
Ninh Thần nhìn Sài thúc không nói.
"Tứ công tử, cậu không sao chứ?"
Sài thúc tưởng Ninh Thần bị dọa đến ngây người, lo lắng hỏi.
Ninh Thần bỗng cười nhạt, rồi thản nhiên nói:
"Sài thúc, đi gom thêm ít củi, rồi lấy chút nhựa thông mang về đây."
Sài thúc không hiểu hắn định làm gì, nhưng vẫn gật đầu làm theo.
Ninh Thần đứng dậy xuống giường, chân hơi chệnh choạng...
Cơ thể này do thiếu dinh dưỡng lâu ngày, cộng thêm mới khỏi bệnh, vô cùng suy nhược.
"Hừ, phải mau chóng rèn luyện lại thôi... Cú đánh vừa nãy, lực yếu hơn ta dự tính rất nhiều."
Ninh Thần lẩm bẩm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận