"Cô... là mỹ nhân ngư?" Phan Niên nhăn mặt.
Bạch Ngọc Câu quả quyết gật đầu: "Đương nhiên rồi! Ở bên kia núi, bên kia biển có một nhóm người cá, bọn ta thông minh lại lương thiện, xinh đẹp và chăm chỉ - "
"Được rồi được rồi, ngừng!"
Phan Niên không dám nghe tiếng hát ma quỷ xuyên thủng màng nhĩ này tiếp nữa.
Anh ấy nghỉ ngờ Bạch Ngọc Câu đang cố ý giày vò bọn họ.
"Cô nói cô là mỹ nhân ngư đúng không, vậy cô biến đuôi cá ra cho tôi xem thử xem."
Bạch Ngọc Câu nghe vậy thì hơi khó xử, trên mặt hơi ửng đỏ: "Đuôi cá của tộc nhân ngư bọn ta chỉ có người yêu mới được nhìn thấy thôi."
Phan Niên: "..." Lễ ra tôi không nên nói chuyện.
"Được rồi được rồi, mau ăn cơm đi, ăn xong còn lên đường." Úc Hàng cũng không muốn nghe tiếng hát giày vò lỗ tai nữa.
Tiếng hát này quả thực còn đáng sợ hơn tiếng zombie gầm rú.
Bạch Ngọc Câu thấy bọn họ không khăng khăng bắt mình đụng vào nước nữa, lúc này mới đi tới bàn, ngồi xuống.
"Ta muốn ăn hải sản! Muốn bào ngư, muốn sò biển, muốn tôm cá to, muốn uống nước biển!"
Hệ thống Mỹ Thực: "Ký chủ, chỗ của ta không có nước biển, hay là cô đổi cái khác nhé?"
Bạch Ngọc Câu bĩu môi: "Tại sao lại không có?"
Hệ thống Mỹ Thực thầm phỉ nhổ, vì cái này không phải thứ cho người uống đó.
Nhưng nó vẫn là tốt tính nói: "Do ta không có nghĩ tới kí chủ là nhân ngư, cần uống nước biển, chỗ của ta có canh rong biển, kí chủ có muốn ăn không?"
".. Cũng được." Bạch Ngọc Câu miễn cưỡng đồng ý.
Mọi người thấy cô lại bắt đầu tiết mục gọi thức ăn, Chung Âm Âm nhanh tay lẹ mắt thu dọn chén đũa trước mặt Bạch Ngọc Câu.
Cô ấy sợ thức ăn bỗng nhiên xuất hiện sẽ không có chỗ để.
Ouả nhiên naav eau đá mêt loat hải sản hấn xuất hiên †rrước mặt Bach Ngọc Câu.
Phan Niên không nhịn được oán hận Bạch Ngọc Câu một câu: "Chẳng phải cô là cá sao, vậy mà còn ăn cá nữa?"
Bạch Ngọc Câu cầm một con bào ngư lên, nhìn anh ấy như đang nhìn đồ ngốc: "Ta là mỹ nhân ngư, không cùng một loài với bọn nó, lúc ta ở trong biển cũng ăn những thứ này."
"Nếu không thì chẳng lẽ ta uống nước biển sống à?"
Phan Niên: "..."
Sau khi Phan Niên không còn nhanh mồm nhanh miệng nữa thì bữa cơm này trở nên vô cùng yên tĩnh.
Đến khi mọi người thu dọn đồ đạc xong hết, Bạch Ngọc Câu mới chậm rãi đi ra.
"Ai da! Zombie này thật đáng thương, sao lại bị trói trên mui xe rồi, rốt cuộc là tên điên nào làm ra chuyện xấu xa như thế chứ!"
Mọi người: "222"
Bạch Ngọc Câu chợt vỗ đầu một cái: "Ai da, hóa ra là ta!"
Tiểu Mỹ: "Grào!"
Chung Âm Âm: "..."
Mời kí chủ hát một bài không ít hơn hai phút cho không dưới 100 con zombie, thời hạn hoàn thành là trong vòng một ngày.
Hệ thống Tu Tiên đưa ra thời hạn nhiệm vụ.
Hoàn thành có thể nhận được phần thưởng - Ngự khí phi hành.
Sau khi Bạch Ngọc Câu lên xe thì nghe thấy âm thanh trong đầu mình, cô biết đây là hệ thống trong đầu mình đang nói chuyện.
Nghe nói mỗi mỹ nhân ngư trưởng thành đều sẽ có hệ thống.
Cô cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa vì cô là công chúa nhân ngư, cho nên nhận được nhiều hệ thống hơn những nhân ngư bình thường.
Trong lòng Bạch Ngọc Câu cảm khái sự lanh trí của mình, cô không nói chuyện mình là công chúa nhân ngư với ai cả -
"Được! Ta thích nhất là mở concert đó nha!" Bạch Ngọc Câu dùng ý thức trả lời hệ thống.
Hệ thống Tu Tiên: Ta nói là hát một bài, chứ không phải mở concert!
Thôi vậy, sao cũng được. Cùng lắm thì đến lúc đó nó che chở cho kí chủ là được.
"Các người đang muốn đi đâu vậy?" Bạch Ngọc Câu đẩy ghế dựa.
Úc Hàng nghe thế thì ẩn ý sâu xa quay đầu nhìn cô qua kính chiếu hậu: "Đi thành phố Z tìm bạn tôi."
"Ồ... Xa quá."
"Hay là các anh đi trước đi? Ta còn có chuyện phải làm, có thể khá tốn thời gian đó..."
Ngón tay của Bạch Ngọc Câu không chút an phận chọc vào ghế ngồi.
Phan Niên bị cô chọc đến bực bội: "Cô có chuyện gì? Làm móng hay trang điểm?"
Bạch Ngọc Câu nghe thấy anh ấy hỏi vậy thì hai mắt sáng rỡ: "Ta phải mở concert đó, người hâm mộ của ta đều đang đợi ta!"
Phan Niên: "..."
Tôi cạn lời thật rồi, giọng hát cô thế này mà cũng có người hâm mộ à?
Hệ thống Thánh Mẫu nghe Bạch Ngọc Câu nói, lập tức hét lên ở trong đầu: "Ký chủ, cô không thể tách khỏi bọn họ, đừng quên nhiệm vụ của ta!"
Bạch Ngọc Câu nghe thấy tiếng hét của hệ thống này mới sực nhớ đây là hệ thống thứ ba của cô.
Cô dùng ý thức nói: "Đương nhiên là không quên rồi, phải ra vẻ thánh mẫu ở trước mặt mọi người!"
"Mi yên tâm đi, ta là người thánh mẫu nhất rồi! Chẳng qua là mi không cảm thấy bọn họ quá ít người sao? Ít người như vậy, thì điểm tích lũy nhiệm vụ cũng không được nhiều."
"Một mình ta hành động, tập hợp tất cả người sống ở khắp nơi lại, sau đó mới làm nhiệm vụ, chẳng phải sẽ có thể đạt được điểm tích lũy nhanh hơn sao?"
Hệ thống Thánh Mẫu: "Hình như... cũng có lý."
"Cứ quyết định vậy đi!" Bạch Ngọc Câu vui vẻ nhìn trạm phát điện.
"Anh cảm thấy thế nào? Các anh đi tìm bạn của các anh trước, đến lúc đó ta sẽ đi tìm các anh!"
Úc Hàng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia: "..."
"Đến lúc đó cô tìm chúng tôi kiểu gì?" Chung Âm Âm dò hỏi.
Cô ấy cảm thấy mặc dù Bạch Ngọc Câu có chút tật xấu, nhưng giá trị võ lực của cô vẫn rất cao. Cô ấy cảm thấy Bạch Ngọc Câu chắc chắn là nhân vật chính trong truyền thuyết, trên người có hào quang nữ chính.
Cô ấy hơi không muốn để Bạch Ngọc Câu rời đi.
Bạch Ngọc Câu gõ móng tay lên ghế ngồi: "Ta là nhân ngư mà! Đương nhiên sẽ có thể tìm được các người rồi!"
"Các người cứ yên tâm dũng cảm đi về phía trước đi, nhiều nhất là mười ngày ta sẽ đuổi kịp các người."
Phan Niên nhíu mày: "Cô mở concert mà cần nhiều thời gian như thế sao?"
Bạch Ngọc Câu lý lẽ nói: "Tất nhiên rồi, ta phải tìm chuyên gia trang điểm, nhiếp ảnh gia, chuyên viên ánh sáng còn phải bố trí sân khấu nữa, rất phiền phức đó!"
Phan Niên: "..."
"Vậy được." Úc Hàng dừng xe bên lề.
Bạch Ngọc Câu cười hì hì rồi bước xuống xe: "Tạm biệt máy phát điện!"
Úc Hàng: "Cô... nhớ đừng đi lạc đấy."
"Yên tâm!" Bạch Ngọc Câu vẫy vẫy tay với bọn họ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận