"Bọn họ có thể khống chế hơn nghìn con zombie, cần gì phải dẫn theo đám bỏ đi như chúng ta?" Hoàng Mao buồn bực nghịch chai nước khoáng.
Trong chai đã không còn giọt nước nào.
"Chưa chắc là không thể." Tạ Nguyên Minh cắn răng: "Tôi thấy tỉnh thần của người đang hát đó không được bình thường lắm, hình như cô ấy xem zombie là fan của mình đấy."
"Chúng ta có thể giả làm người hâm mộ của cô ấy đúng không?"
Hoàng Mao khiếp sợ: "Cậu cảm thấy chúng ta chết dưới tiếng hát của cô ấy sẽ có tôn nghiêm hơn à?"
Tạ Trì Trì: "..."
"Nhưng bây giờ chúng ta không có lựa chọn nào khác, hoặc là chết đói, hoặc là bị zombie giết chết."
Ba người im lặng một lúc.
"A-aa-aaaaa-"
Bạch Ngọc Câu thấy bầu không khí ngày càng sôi nổi, bèn dứt khoát biểu diễn nốt cao mà mình rất tự hào.
Đó là âm thanh tuyệt đẹp mà chỉ nhân ngư mới có được, bất cứ ai nghe thấy đều sẽ mê mẩn cô!
Bàn tay cầm máy chụp ảnh của Phục Toa thoáng run rẩy, chị ấy cảm thấy mọi tế bào trong cơ thể mình đầu đang phát báo động.
Chỉ ấy không nhịn được did môt tav lên bí† lỗ †ai mình lai. Cho đến khi chị ấy cúi đầu nhìn thoáng qua Tang Tỉnh ở phía dưới.
Tang Tỉnh ngoan ngoãn ngồi ở trên cái giá, còn nở nụ cười vô cùng hạnh phúc.
Nếu không phải chân của cậu còn đang nhịp nhịp theo nhạc thì Phục Toa đã nghĩ cậu chết rồi.
Một khúc nốt cao kết thúc.
Bạch Ngọc Câu thở hơi hổn hển: "Buổi concert lần này đến đây là kết thúc! Mọi người lần lượt rời khỏi khu vực nào, bảo vệ chú ý duy trì trật tự, đừng để xảy ra chen chúc giẫm đạp!"
Cô hơi cảm động, hiếm có thần tượng nào lại quan tâm lo nghĩ cho fan như cô.
"Xin cứu chúng tôi! Chúng tôi là người hâm mộ của cô!"
Một tiếng loa phóng thanh truyền đến từ nơi nào đó ở đằng xa, giọng nói đó là của một cô gái, nghe có vẻ rất lo lắng.
Bạch Ngọc Câu ngẩng đầu nhìn lên, vẫy tay với phía bên kia rồi cầm micro trong tay lên.
"Hi! Bạn fan ở bên kia! Các bạn khỏe không?"
Tạ Trì Trì: "..."
"Chúng tôi không tốt lắm! Thần tượng! Cô có thể cứu chúng tôi không!"
"Grào grào grào!"
"Grào!"
Đám zombie không bị khống chế trọng lực nữa thì bắt đầu đi tán loạn, một số cảm thấy mấy người này không dễ chọc, chạy thẳng về phía lầu của mấy người Tạ Trì Trì.
Đám Tạ Nguyên Minh thấy lũ zombie đang chạy như bay về phía mình thì sợ đến chân tay run rẩy.
Bọn họ đứng ở trước cửa sổ muốn đợi câu trả lời của Bạch Ngọc Câu.
Nhưng Bạch Ngọc Câu đang bận dạy dỗ những fan hâm mộ nhiệt tình quá mức.
"Đừng đứng ở đây nữa, mau nghĩ cách đi!" Hoàng Mao kéo hai người ở bên cửa sổ đi vào.
Ba người lập tức tìm ghế sofa, giường hay gì đó để chặn trước cửa.
Chỉ hy vọng zombie sẽ không xông vào. giờ thu hút zombie đến rồi." Hoàng Mao mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, nhìn lên trần nhà.
Anh ấy biết, mặc dù cô gái kia rất lợi hại, nhưng đầu óc của cô không tốt.
Vừa rồi bọn họ cầu cứu, cô gái kia vẫn giả vờ tương tác với bọn họ!
Hoàn toàn mặc kệ sống chết của bọn họ.
"Xong rồi, xong cả rồi!"
Tạ Nguyên Minh và Tạ Trì Trì cũng im lặng, bọn họ cầm dao thái rau lên, nhưng nó vẫn không thể mang lại cho bọn họ chút cảm giác an toàn.
"Bịch bịch bịch!"
Đó là tiếng zombie lên lầu, nghe tiếng bước chân có vẻ là không ít zombie.
Ba người sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, chứ đừng nói đến việc cầm dao chém zombie.
Bây giờ bọn họ có thể đứng lên hay không cũng đã là một vấn đề rồi.
"Rầm!"
Là tiếng đập cửa, ba người cứ như đã nhìn thấy vô số zombie ở ngoài cửa đang chực chờ vừa phá được cửa thì lao vào ăn sạch não của bọn họ.
"Cộc cộc cộc! Rầm!"
"Huhuhu..." Hoàng Mao khẽ nức nở, bây giờ anh ấy vô cùng nhớ nhung tiết Toán mà trước đây anh ấy ghét nhất.
Mặc dù lúc đó đi học anh ấy thường xuyên bị giáo viên gọi lên phạt đứng, nhưng lúc đó không có zombie.
Cho dù anh ấy bị phạt đứng thì cũng có thể ngủ.
Nhưng bây giờ dù đang nằm trên giường, anh ấy vẫn thức trắng đêm không dám chợp mắt.
Anh ấy cảm thấy tinh thần của mình ngày càng hoảng hốt, như chỉ thiếu một điểm giới hạn nữa.
Anh ấy sẽ chết trong tiếc hận.
Hoàng Mao rưng rưng nước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ đến khi ấy anh ấy ở trong lớp cũng ngơ ngác như thế, nhìn lá cây đung đưa ngoài cửa sổ và xe buýt dần xuất hiện.
Khoan đã!
"Xe buýt?" nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một chiếc xe buýt đang bay lơ lửng trên trời, có thể nhìn thấy rất rõ ràng ba người bên trong xe.
Cô gái vừa hát kia đang lái xe buýt, cô nhìn Hoang Mao nói: "Dịch vụ cấp cứu Tích Tích tới rồi đây, xin mời bỏ tiền lên xe!"
Hoàng Mao: "II"
Tạ Nguyên Minh, Tạ Trì Trì: "!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận