Bạch Ngọc Câu tóm cổ con mèo đang giương nanh múa vuốt về phía mình, cô lấy cái kéo lần trước cô dùng để cắt móng tay cho Tiểu Mỹ ở trong không gian ra.
"Cạch cạch!"
Chỉ trong chốc lát đã hủy mất hung khí làm việc xấu của mèo zombie.
"Meo meo meo!" Con mèo zombie điên cuồng gào.
Nó không ngờ đồ ăn độc ác này lại dám cắt móng vuốt của nó!
Con mèo zombie há to mồm, định cắn vào cánh tay mảnh khảnh của Bạch Ngọc Câu.
Bạch Ngọc Câu nhìn thấy hàm răng của nó thì lại cầm kéo lên, cô mở banh miệng con mèo zombie ra, muốn xuống tay với hàm răng sắc nhọn của nó.
Con mèo zombie cảm thấy sức lực của đồ ăn này mạnh đến mức nó muốn trật quai hàm.
Nó liều mạng vùng vẫy, nó không muốn mất hết răng đâu!
"Meo... Meo... Meo meo!†"
Bạch Ngọc Câu thấy nó vùng vẫy thì buông kéo xuống: "Ngoan ngoãn cho tao! Nếu không tao cắt trứng của mày luôn đấy!"
Con mèo zombie nhìn ánh mắt lóe sáng của cô mà không khỏi sợ hãi.
Cuối cùng nó ngoan ngoãn cọ cọ tay Bạch Ngọc Câu: "Meo meo -"
"Ngoan lắm! Quyết định là mày vậy!" Bạch Ngọc Câu ôm con mèo vào lòng, đi về phía xe lửa.
Mọi người trên xe lửa không hiểu sao xe lại dừng trong rừng.
Chỉ là bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi.
Dù sao ở đây vẫn còn đàn em của bác tài, Tang Tỉnh đi qua đi lại tuần tra trong xe, cậu ghi nhớ lời dặn dò của Bạch Ngọc Câu.
Phải bảo vệ bọn họ thật tốt! Đừng để bọn họ chết!
Khi mọi người đang nghĩ tại sao xe lửa lại dừng thì Bạch Ngọc Câu đã ôm con mèo lên xe.
Cô vừa bước vào đã đau lòng nói: "Huhuhu, con mèo này thật đáng thương, chúng ta mau cứu nó đi!" không dám giãy giụa.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy đôi mắt con mèo có màu xám trắng, bộ lông trên người cũng khá cứng.
Có người không nhịn được dè dặt nhắc nhở: "Bác tài, con mèo này là zombie đó..."
Bạch Ngọc Câu nghe vậy thì nhìn qua anh ta, trên mặt lộ ra vẻ thương yêu: "Tôi biết nó là zombie, nhưng mà có phải nó sinh ra đã muốn làm zombie đâu!?"
"Nó vẫn là con mèo con mới mấy tháng tuổi, thật đáng thương!"
"Có lẽ nó là thú cưng của ai đó, chỉ vì nạn zombie bùng phát nên mới biến thành thế này thôi."
"Sao các người lại không thể chấp nhận nó chứ! Tôi chỉ không đành lòng bỏ rơi một sinh mệnh nhỏ bé vô tội trên đời!"
Bạch Ngọc Câu nói xong, trong lòng không khỏi nói với hệ thống Thánh Mẫu: "Hahahaha! Diễn xuất của ta đỉnh không? Ta đã nói ta là thánh mẫu đệ nhất thiên hạ mà!"
"Đợi lát nữa bọn họ chắc chắn sẽ trách cứ ta, sau đó mi phải cho ta một đống điểm đấy nhé!"
"Hệ thống Thánh Mẫu, mi chờ đi, phúc lành của mi đến ngay đây!"
Hệ thống Thánh Mẫu bắt đầu phát sáng: "Ký chủ, cố lên!"
Mọi người trên xe nghe cô nói thế, có người muốn nói dù nó có đáng thương đến đâu thì cũng là zombie thôi.
Nhưng vũ lực của bác tài mạnh như vậy, bọn họ vẫn còn nhớ rõ bác tài giết zombie thế nào, vung lưỡi hái một cái là đầu của lũ zombie rơi xuống đất.
Nếu bác tài thích nuôi mèo zombie thì cứ nuôi thôi.
Dù sao thì mạng của bọn họ cũng là do cô gái trước mặt này cứu, hơn nữa bác tài là người vô cùng tốt, chắc chắn sẽ không để con mèo này làm tổn thương bọn họ.
Còn có người nhìn con mèo zombie, trong đầu văng vẳng lời Bạch Ngọc Câu nói.
Đúng vậy, cũng có thể nó là thú cưng của ai đó, biến thành zombie đâu phải lỗi của nó.
Bọn họ nghĩ đến đây thì nhớ đến người thân của mình, chẳng phải người thân của bọn họ cũng thế sao? Nghĩ vậy, có người khóc òa lên.
Bạch Ngọc Câu: "!!!I2"
Không phải chứ? Lẽ nào bọn họ cảm thấy mình quá thánh mẫu, nên sợ khóc rồi?
Vậy chẳng phải là điểm của cô sẽ tăng vèo sao!
Cô gọi hệ thống Thánh Mẫu: "Điểm tích lũy của ta đang là bao nhiêu?"
Hệ thống Thánh Mẫu: "0."
Bạch Ngọc Câu: "??2? Mi hỏng rồi à?"
"Thần tượng, cô nói đúng, cô muốn nuôi nó thì cứ nuôi, tôi ủng hộ cô!" Tạ Trì Trì đứng ra nói.
Cô ấy có thể hiểu được thần tượng của mình, thần tượng chắc hẳn cũng từng là người bình thường, có lẽ cô đã mất người nhà hoặc thú cưng.
Cho nên bây giờ cô mới trở thành thế này.
Đây không phải là lỗi của cô mà đây là lỗi của thế giới này.
"Đúng! Bác tài, cô muốn nuôi thì cứ nuôi! Chúng tôi ủng hộ cô!" Mọi người trong xe lau nước mắt, thi nhau nói.
Bạch Ngọc Câu ôm con mèo zombie thoáng hoảng hốt, cô bóp móng thịt của nó, cúi đầu nói với con mèo: "Đám người này điên rồi, chúng ta tới toa xe tiếp theo đi."
Mọi người: "..."
Toa xe tiếp theo.
"Huhuhu, con mèo thật đáng thương, chúng ta mau cứu nó đi. Nếu có thể thì cứ để nó ăn nhé! Có lẽ đến giờ nó chưa từng được ăn gì ngon!"
Mọi người: "Cô nói đúng!"
Toa xe tiếp theo nữa.
"Huhuhu, đây là mèo con tôi nhặt được, nó đáng thương quá. Các người sẽ đồng ý cho tôi giữ lại nó đúng không?"
Mọi người: "Cô nói đúng!"
Bạch Ngọc Câu đi liên tục bốn toa xe, cô nghĩ không biết đám người kia có phải đã bị zombie dọa đến ngốc luôn rồi hay không, sao lại không có chút phản ứng nào.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận