Nam sinh kia bối rối, xắn tay áo lên muốn đánh hai con nhỏ ngu ngốc này một trận.
Cmn, đã mạt thế rồi mà, hai con nhỏ này bị điên à?
Khổng Tuyết Nhu thấy nam sinh kia xắn tay áo, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn thì hơi sợ hãi: "Không không không, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi... Tôi chỉ đi ngang qua thôi."
"Sao cô có thể nói như vậy chứ? Không phải hai chúng ta cùng một phe sao? Chúng ta nên cống hiến vì thế giới! Kẻ mạnh như bọn họ nên quan tâm đến kẻ yếu!"
Bạch Ngọc Câu chớp mắt, tỏ vẻ vô cùng đau khổ.
Bây giờ trong lòng Khổng Tuyết Nhu cũng đã không nhịn được mà mắng Bạch Ngọc Câu, cmn cô điên rồi hả, cô nói thì cứ nói đi, kéo theo tôi làm gì.
Cô có thể chọn người nào không hở chút là muốn đánh người được không hả?
Ngay lúc cô ta đang mắng thầm thì âm thanh của hệ thống Thánh Mẫu trong đầu Bạch Ngọc Câu vang lên.
Hệ thống Thánh Mẫu: "Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng là —— Hào quang thánh mẫu.
Hào quang thánh mẫu: Lúc đội hào quang có thể tỏa ra ánh sáng thánh mẫu, làm mọi người xung quanh yêu bạn.
Hệ thống Thánh Mẫu: "Ký chủ, ta đi rồi, một mình cô phải tự chăm sóc mình cho tết nhái" Hệ thống Mỹ Thực: "Mi đi nhanh, ta sẽ chăm sóc tốt cho ký chủ, hehe. Mi đi rồi ký chủ sẽ là của mình ta!"
Hệ thống Tu Tiên: "... Tạm biệt!"
Bạch Ngọc Câu nhìn ánh sáng trong đầu biến mất, nói một câu tạm biệt.
Sau đó, cô mở cửa xe ra, nói: "Bây giờ tôi sẽ tìm bạn cùng phòng của cậu đến, bắt cậu ta xin lỗi bạn cùng phòng của cậu. Tôi nghĩ chỉ có như vậy thì cậu ta mới thật sự có thể xóa bỏ hổ thẹn trong lòng."
Mọi người nhìn thấy cô nói xong câu đó thì nhảy thẳng vào ban công ký túc xá.
Chu Canh trợn tròn mắt, cậu ấy không thể ngờ được người này lại đang nghiêm túc.
Cô thật sự muốn đi tìm bạn cùng phòng của cậu ấy, chỉ vì muốn xóa bỏ cảm giác tội lỗi của kẻ giết người này!
Mẹ nó! Điên rồi à?
Cậu ấy nhìn thiếu niên tóc hồng ở bên cạnh, thiếu niên này là người đã mở cửa xe cho bọn họ, cậu ấy nói với Tang Tỉnh: "Chúng ta mau đi đi, mặc kệ đồ ngốc đó."
Tang Tinh nhìn cậu ấy một cái: "Không đi được."
"Tại sao?"
"Trưởng tàu không ở đây."
"Trưởng tàu đi đâu rồi?" Chu Canh gãi đầu.
Tang Tinh nhìn Bạch Ngọc Câu đang ở trong ký túc xá: "Đằng kia."
Chu Canh: ...
"Cmn cô ta là trưởng tàu???2?"
"Không có cô ấy, xe lửa không thể đi được." Tang Tinh trông rất lạnh nhạt.
Người trên xe lửa vừa nghe vậy thì sốt ruột, lúc này bọn họ cũng mặc kệ rốt cuộc cô có ngu ngốc hay không.
Bọn họ hét về phía cửa: "Cô mau quay lại đây! Đừng đi, sẽ chết đó!"
Trưởng tàu chết, xe lửa không thể nào khởi hành được, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ chết.
Khổng Tuyết Nhu lúc này đã không kịp để ý những chuyện khác, cô ta nói với Tang Tinh: "Cậu mau đi cứu cô ấy đi, cô ấy yếu ớt như thế, lỡ như chết thì eao đâv2" Tang Tỉnh: "2222"
Chị đại tôi yếu ớt á hả?
Khổng Tuyết Nhu thấy cậu thờ ơ, lập tức chỉ trích: "Các người toàn là đàn ông đàn ang lại nhìn cô ấy đi tìm chết sao? Mau đi cứu cô ấy đi!"
Chu Canh nhìn cô ta như đồ ngốc: "Sao cậu không đi?"
"Tôi... Tôi đi cũng chỉ gây thêm cản trở, sao các người chẳng có tí trách nhiệm gì vậy... Á!"
Giọng điệu lúc cô ta nói các từ cuối chợt thay đổi, cô ta nhìn Bạch Ngọc Câu trong ký túc xá bỗng có thêm một cái lưỡi hái trong tay.
Trông giống thần chết.
Mọi người chỉ nhìn thấy cô gái gầy yếu cầm lưỡi hái mở cửa ký túc xá ra, sau khi cô đi ra ngoài thì cửa cũng đóng lại.
"Grào!"
Tiếng zombie gào thét truyền đến, lòng mọi người chợt như tro tàn.
Xong rồi... Cô gái kia đã chết
"Các người không ai biết lái xe lửa sao?" Có người yếu ớt dò hỏi.
"Cho dù chúng ta biết lái xe lửa thì thế nào, nhưng cậu xem cái xe lửa này bay trên trời, cậu biết lái không?"
"Cạch cạch!" Cánh cửa mở ra, rồi lại đóng vào.
Bạch Ngọc Câu bị mọi người nghĩ là đã chết vẫn nguyên vẹn đứng trong ký túc xá, cô nói lớn với Chu Canh: "Bạn cùng phòng cậu mặc quần áo thế nào, dáng vẻ ra sao?"
Chu Canh đáp theo bản năng: "... Quần cộc hoa lớn, áo thun đỏ, cô... Cô đừng đi..."
Cậu ấy còn chưa nói xong, Bạch Ngọc Câu đã mở cửa lần nữa, rồi đóng lại.
"Rầm!"
Mọi người: "..."
"Đậu xanh! Cô ta không chết!" Có người không tin nổi.
"Nhưng... Lần này cô ta chết chắc rồi đúng không?"
Tang Tỉnh nhìn bọn họ: "Không được nguyền rủa chị đại của tôi!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận