"Anh!" Bạch Ngọc Câu chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước.
"Huhuhu..." Tang Tinh che miệng, cảm động đến muốn ngất xỉu.
Phục Toa nhìn vẻ mặt si mê của cậu thì không khỏi giật giật khóe miệng: "Chị là chị gái."
Hehe, chị ấy cũng muốn nghe chị đại gọi mình một tiếng chị.
Dù sao thì chị đại trông đáng yêu thế này, lại còn nhỏ hơn chị ấy nhiều tuổi như vậy, gọi một tiếng chị cũng không sao đâu nhỉ?
"Chị"
Phục Toa nghe được tiếng chị ngọt ngào này chỉ cảm thấy trong lòng nở hoa.
Hehe, chiếm được hời của chị đại, đương nhiên phải làm tới rồi!
Nhưng mà, bọn họ không ngờ Bạch Ngọc Câu sẽ biến thành như vậy.
Rõ ràng là hôm nay tỉnh dậy, chị ấy đợi Bạch Ngọc Câu gọi mình đi đưa bữa sáng cho hành khách, nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy cửa mở.
Chị ấy gọi Tang Tinh tới, hai người cùng gõ cửa thì cửa mới mở ra.
Bạch Ngọc Câu ra mở cửa dường như đã thay đổi chỉ sau một đêm, trông cô giống như... Một đứa bé.
Đúng như chị ấy đoán, chị đại của bọn họ thật sự đã nghĩ mình là một đứa bé!
Có vẻ như tuổi tâm lý không quá bảy tuổi!
Mà lúc này đám hệ thống quan sát Bạch Ngọc Câu cũng bùng nổ.
Hệ thống Thành Tựu: "Cái quái gì vậy? Ký chủ bị sao đấy!!!!"
Hệ thống Mỹ Thực: "Éc, ký chủ đáng yêu quá!!! Chụp ảnh chụp ảnh!"
Hệ thống Tu Tiên: "Có lẽ là tinh thần có vấn đề, chẳng lẽ là vì uống rượu sao?"
Hệ thống Thành Tựu: "Tinh thần của ký chủ vẫn chưa ổn định lại sao? Hôm qua ta thấy cô ấy bình thường mà!"
Hệ thống Tu Tiên: "Ừm, nếu mi cảm thấy bình thường thì là vậy đó."
Hệ thống Thành Tựu: "Thôi rồi, bộ dạng cô ấy như vậy thì sao hoàn thành nhiệm vụ đây."
Hệ thống Mỹ Thực vừa quay hình vừa nói: "Có gì đâu, cho ký chủ uống say thêm một lần nữa chẳng phải sẽ thay đổi sao?" Hệ thống Thành Tựu: "Đi đi, trọng trách này giao cho mi đó!"
Hệ thống Mỹ Thực: "Sao lại là ta? Ký chủ đáng yêu như vậy, ta còn chưa ngắm đủ mà!"
Hệ thống Thành Tựu: "Năn nỉ đó!"
Hệ thống Mỹ Thực: "Mi đã thành tâm năn nỉ ta như thế thì ta thử xem!"
"Ký chủ ơi, bé ký chủ đáng yêu ơi, cưng muốn uống rượu không?"
Bạch Ngọc Câu nghe thấy âm thanh trong đầu, cố gắng suy nghĩ một hồi mới nói: "Con nít không được uống rượu."
Hệ thống Mỹ Thực: "Không sao, trẻ con có thể uống rượu gạo mà. Không phải ký chủ cưng vẫn chưa ăn sáng sao?"
".. Vậy được thôi." Bạch Ngọc Câu do dự một hồi, liếm môi một cái.
Lén uống rượu gạo chắc sẽ không sao nhỉ?
Cô nhìn anh chị mình: "Anh chị muốn ăn gì?"
Phục Toa không nghĩ gì, chỉ nói mình ăn gì cũng được, còn Tang Tinh thì nói: "Em muốn ăn kem, trời nóng ghê."
"Được." Bạch Ngọc Câu suy nghĩ một lúc rồi nói với hệ thống Mỹ Thực: "Ta muốn một ly rượu gạo và kem que. Bữa sáng của bọn họ là bánh nướng và nước đá."
Đợi đến khi mấy người Phục Toa đi phát bữa sáng thì Bạch Ngọc Câu đã hớp một ngụm rượu dưới sự dụ dỗ của hệ thống Mỹ Thực.
Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, hệ thống Mỹ Thực lo nồng độ cồn quá thấp, ký chủ không say được.
Dựa vào suy đoán của bọn họ thì tình trạng tỉnh thần này của ký chủ là do say rượu quyết định.
Quả nhiên, Bạch Ngọc Câu chỉ uống được nửa ly rượu gạo đã say bí tỉ.
Một chiếc xe việt dã cột một con zombie trên nóc xe phóng như bay trên đường, càng đi về phía Nam, số lượng zombie càng ít.
Nguyên nhân chủ yếu nhất là vì hiện tại bọn họ đang trên đường cao tốc, xung quanh là núi cao.
Ở đây không phải là thành phố, dân cư thưa thớt, đương nhiên cũng ít zombie.
"Sao Bạch Ngọc Câu vẫn chưa đuổi kịp chúng ta nữa?" Chung Âm Âm thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau xe: "Đã mấy ngày rồi." không khỏi cảm thán, Âm Âm đúng là cô gái lương thiện.
"Không cần lo lắng, với thực lực của cô ấy thì không có zombie nào có thể đụng đến cô ấy đâu." Úc Hàng tìm một nơi an toàn rồi dừng xe lại: "Nghỉ ngơi một lát đi."
"Grào!" Con zombie trên nóc xe lại gầm lên.
Phan Niên hơi cáu kỉnh xuống xe, anh ấy nhìn thoáng qua Tiểu Mỹ đang múa máy tay chân trên nóc xe: "Ngày nào cũng kêu kêu, kêu cái bíp!"
Tiểu Mỹ: "Grào!"
Phan Niên: "Gào con mẹ mày!"
Tiểu Mỹ: "Grào!"
Phan Niên: "Mẹ nó, rốt cuộc khi nào cô gái kia mới đến thả con zombie thối này đi vậy! Ông đây chịu hết nổi rồi!"
Tống Ngôn nghe nói vậy thì cười đáp: "Nói không chừng hôm nay cô ấy sẽ đuổi tới đấy."
Anh ấy cảm thấy Phan Niên khá thú vị, rõ ràng là rất ghét con zombie này, nhưng lại không giết chết nó.
Chắc là... Anh ấy cũng sợ đến lúc đó Bạch Ngọc Câu sẽ kiếm chuyện với anh ấy.
Nói thật, Phan Niên cũng có chút nhớ Bạch Ngọc Câu, có điều anh ấy đã thề tất cả những gì anh ấy nhớ đến chỉ là đồ ăn thơm phức.
Khoảng thời gian theo Bạch Ngọc Câu, muốn uống rượu thì uống, muốn ăn gì thì ăn.
Người có ăn, đi đến đâu cũng không thấy mệt.
Nhưng không có đồ ăn ngon, anh ấy chỉ cảm thấy sức cùng lực kiệt.
"Mẹ nó, chờ cô ấy tới mà không cho ông đây một chai rượu ngon thì tôi tuyệt đối sẽ không trả Tiểu Mỹ cho cô ấy!" Phan Niên gặm mì ăn liền, oán hận nói.
Chung Âm Âm cũng rất nhớ Bạch Ngọc Câu, tuy là cô ấy có thể tự nấu cơm, nhưng bọn họ không phải lúc nào cũng có thời gian nhóm lửa nấu nướng.
Hầu hết thời gian bọn cô đều ăn bánh mì, mì ăn liền và lương khô cô ấy thu thập trước đây.
Cô ấy cắn một miếng bánh mì, nhớ lại những món ngon đã ăn khi có Bạch Ngọc Câu ở đây, mong Bạch Ngọc Câu có thể nhanh nhanh đuổi kịp bọn họ. Xe lửa dừng trên trời, những người sống sót trên xe không hề phàn nàn một câu.
Có người nhìn chim bay ngang qua bầu trời, có người nói chuyện với những người xung quanh mình.
Cũng có người dựa vào ghế, trầm tư suy nghĩ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận