Màn đêm buông xuống, zombie trên đường càng thêm càn rỡ, bọn nó không ngừng gào thét, cánh tay xám xanh liều mạng đấm vào cửa chống trộm dưới lầu.
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Đây là có zombie đập cửa nhà Bạch Ngọc Câu.
Bạch Ngọc Câu mở cửa, sau đó lưu loát dùng lưỡi hái chặt đầu zombie.
Cô nhìn một đống thi thể ngoài cửa, mùi hôi thối khiến cô phải khế nhíu mày: "Thật là bất lịch sự, quấy rầy giấc ngủ của người ta."
Đối với thân thủ của cô, ba hệ thống đã chết lặng.
Hệ thống Thánh Mẫu: "Đây là tên thứ mấy trong hôm nay rồi?"
Hệ thống Mỹ Thực: "Thứ sáu, ký chủ thật lợi hại!"
Hệ thống Tu Tiên: "..."
Hôm nay bọn nó thảo luận cả ngày trời, từ ký chủ vốn mở cửa tìm đường chết, biến thành zombie đến cửa tìm đường chết.
Sau khi bọn nó thảo luận, bọn nó cho rằng có lẽ trong đầu ký chủ có quá nhiều hệ thống, cho nên dẫn đến dữ liệu về ký chủ mà bọn nó tra được bị sai lệch.
Hoặc là do ý thức của ký chủ đã bị ăn mất.
Biến dị.
Bạch Ngọc Câu đóng sầm cửa lại, cánh cửa phát ra một tiếng "rầm", bầy zombie ở ngoài hành lang nghe được tiếng động này, cũng đáp lại.
"Grào!"
Phần lớn những con zombie này là người dân vốn sống ở trong tòa nhà này, đoán chừng có người bị zombie cào trúng chạy về nhà, còn nhân tiện khóa cửa chống trộm ở dưới lầu lại.
Chuyện này cũng khiến người ở trong tòa nhà rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Bên trong tòa nhà có zombie, bên ngoài còn nhiều hơn, dù chạy cỡ nào cũng sẽ chết.
Vì vậy những người còn sống đành trốn trong nhà mình, không dám di chuyển.
Diên Chấn cfñna nhị vâv hôm Ø1ia nan Zombie bùnd nổ. anh †a và han gái Hướng Tuệ lập tức trở lại khu chung cư.
Nhưng không ngờ lúc sắp về đến nhà, một con zombie nấp trong hành lang nhào tới bọn họ.
Diệp Chấn không chút do dự đẩy cô bạn gái đã gắn bó với mình suốt sáu năm trời về phía con zombie kia.
Anh ta biết rõ, trong mạt thế, chỉ có người vô tình vô nghĩa mới có thể sống lâu hơn.
Thường ngày Hướng Tuệ quá trọng tình trọng nghĩa, người như cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ chết.
Còn không bằng tranh thủ thêm chút thời gian cho anh ta, đây cũng là giá trị cuối cùng của cô ấy.
Nghĩ đến bạn gái Hướng Tuệ của mình, Diệp Chấn rơi nước mắt.
Anh ta thầm nói trong lòng: "Cảm ơn em, anh sẽ tiếp tục sống thật tốt phần đời còn lại thay em. Sự hy sinh của em đã dành cho anh."
Giờ phút này anh ta đã hoàn toàn quên mất ánh mắt không dám tin và bị phản bội kia của Hướng Tuệ lúc anh ta đẩy cô ấy về phía zombie.
Anh ta co ro trong tủ quần áo, cửa tủ quần áo nửa khép nửa mở, bên cạnh anh ta đặt nửa chai nước suối và cả mấy miếng bánh quy khô.
Không có thức ăn.
"Rầm rầm rầm!"
Ngoài cửa là zombie đang đập cửa, mà trong nhà anh ta cũng chẳng còn đồ ăn từ lâu.
Lúc này anh ta có chút oán hận Hướng Tuệ, tại sao trước đó cô ấy không mua thêm ít đồ ăn vặt để ở trong nhà chứ.
Cho dù trước đây Hướng Tuệ đã giao hết tiền cho anh ta, nhưng đây không phải là cái cớ, anh ta biết chắc Hướng Tuệ còn có quỹ đen.
Tất cả đều là lỗi của Hướng Tuệ!
Diệp Chấn lau nước mắt, oán hận nhìn tấm ảnh chụp chung treo trên tường, chỉ hận không thể lôi thi thể của Hướng Tuệ đã chết ra đánh một trận (*).
(*) Nguyên văn là Ÿ§ƑP (tiên thi), chỉ hành động đào mộ người chết ra rồi dùng roi đánh vào thi thể người chết. Ở cổ đại thì đây là vũ nhục lớn nhất đối với người chết.
"Grào!"
Một tiếng gào thét của zombie, dọa anh ta sợ đến mức toàn thân run Diệp Chấn không dám cử động, chỉ sợ mình phát ra một tiếng động bé xíu thôi cũng sẽ thu hút sự chú ý của lũ zombie.
Anh ta thầm cầu mong bầy zombie mau chóng rời đi, có như thế anh ta mới dám đến nhà người khác xem thử có còn thức ăn hay không.
Dần dần, âm thanh gào thét của đám zombie bên ngoài ngày càng ít, cho đến khi cả tòa nhà đều yên tĩnh lại.
Đám zombie này vốn đã giày vò Diệp Chấn suốt một ngày một đêm, vậy mà lại không phát ra một tiếng nào.
Điều này làm cho anh ta rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc anh ta vừa định chậm rãi uống một hớp nước thì không biết sao zombie ở dưới lầu bỗng dưng lại gào thét điên cuồng.
Âm thanh này vô cùng đáng sợ, dọa cho tay anh ta run một cái, chai nước suối cứ như vậy rơi xuống đất.
Đợi đến khi anh ta cuống quýt nhặt lên thì nước bên trong đã thấy đáy.
"Đệch!"
Anh ta tức giận mắng một tiếng, sau đó vội bịt miệng mình lại.
Đám zombie chết giẫm này tự nhiên kêu cái rắm gì mà kêu!
Trong nhà anh ta chỉ còn lại một ít nước suối này, bây giờ anh ta uống cái gì đây!
Diệp Chấn tức mà không có chỗ trút, không chỉ oán giận zombie, đồng thời còn oán giận sao đến tận bây giờ mà không có ai đến cứu bọn họ.
Anh ta biết những kẻ quyền cao chức trọng kia hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của người dân bình thường như bọn họ!
Nói không chừng bây giờ những người đó đang ôm người đẹp ngậm thuốc lá, hưởng thụ cuộc sống!
Diệp Chấn càng nghĩ càng tức, thầm ước người đang hưởng thụ lúc này là mình.
Nhưng mà anh ta nào biết đội quân zombie bùng nổ, tố chất cơ thể của đám zombie vô cùng cao, lúc này quân đội quốc gia gần như đã thất thủ từ lâu.
Diệp Chấn không nhịn được thầm mắng một lượt tất cả mọi người, nhưng cơ thể của anh ta lại rất thành thật, anh ta cẩn thận đi ra ngoài thăm dò. Bây giờ chỗ của anh ta đã không còn thức ăn, nếu còn đợi tiếp ở chỗ này thì sẽ chết đói mất.
Anh ta dựng lỗ tai ló đầu ra, nhưng không nghe được bất kỳ âm thanh nào ngoài hành lang.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận