Có vẻ đều được Bạch Ngọc Câu cứu.
Sau khi mấy người ngồi xuống, loa xe lửa đột nhiên vang lên: "Chung Âm Âm, Úc Hàng, Phan Niên, Tống Ngôn, nhanh đến toa xe số một!"
Đúng là giọng Bạch Ngọc Câu.
Bọn họ lập tức đứng dậy đi lên toa xe số một.
Bạch Ngọc Câu hơi tức giận. Mấy đứa đàn em này sao thế? Chạy ra sau làm gì.
Bọn họ không nên đi theo sát chị đại à?
Còn định hưởng thụ như hành khách à?
Chờ sau khi bọn họ đến, Bạch Ngọc Câu chỉ Tang Tỉnh còn ở một bên làm squat: "Mỗi người squat 50 cái!"
Đám Úc Hàng: "..."
"Sao? Còn ngại không đủ?" Bạch Ngọc Câu thấy bọn họ không nhúc nhích thì nói: "Vậy một trăm!"
Chung Âm Âm lập tức há mồm nói: "Đủ rồi, đủ rồi! 50 cái, 50 cái!"
Cô ấy đặt lưỡi hái sang bên, lập tức làm ngay. Đám Úc Hàng cũng làm ngay.
Phan Niên có phần không hiểu được! Mẹ nó, người này sẽ không thật sự coi bọn họ thành đàn em của mình đấy chứ?
Bạch Ngọc Câu thấy bọn họ làm squat mới vừa lòng nhìn về phía Tiểu Mỹ: "Tiểu Mỹ, chúng ta đi đâu?"
"Hiện tại nhiệm vụ là chúng ta phải đưa nhóm người này đến chỗ an toàn. Mi là quân sư, mi ngẫm xem đi đâu."
Tiểu Mỹ chết lặng nhìn mọi người làm squat: "Grào Grào."
Tiếng hô này không khác gì zombie khác, làm Phan Niên cạn lời.
Thế này nghe ra được cái gì, còn quân sư gì nữa.
Nếu cô ấy thật sự muốn hỏi còn không bằng hỏi bọn họ, ít nhất bọn họ biết rõ nên đi đâu hơn con zombie này.
Ai ngờ ánh mắt Bạch Ngọc Câu lại sáng lên: "Hải đảo?"
"Mi nói có lý!" Bạch Ngọc Câu vỗ vỗ bả vai Tiểu Mỹ, gật đầu khẳng định: "Xuất phát!"
Phan Niên: "..."
Úc Hàng ở bên cạnh vừa làm squat vừa nghĩ hải đảo cũng được. Dù sao bọn họ muốn đến thành phố Z, thành phố Z cách hải đảo không xa.
Chờ sau khi khi Bạch Ngọc Câu dẫn Tiểu Mỹ đến khoang điều khiển, Phan Niên mới cạn lời đứng lên. Anh ấy nhìn tóc hồng: "Này, cậu cũng là đàn em của cô ấy à?"
Tang Tinh nhìn anh ấy. Cậu không vui, cậu không ngờ chị đại chỉ đi ra ngoài một lát đã thu một đám đàn em, điều này khiến cậu rất khó chịu.
Vốn đột nhiên có thêm một Phục Toa tranh giành chị đại với cậu, hiện tại vậy mà còn nhiều người như vậy.
Cậu tức giận nói: "Làm sao vậy?"
"Chị đại của cậu bị thế này bao lâu rồi?" Phan Niên nhìn bạn nhỏ đỏng đảnh này.
Tang Tỉnh từ chối nói chuyện với anh ấy, cậu quay đầu đi không thèm để ý.
Phục Toa ở cạnh chỉ có thể mở miệng nói: "Chưa lâu lắm, giữa trưa hôm nay thì bắt đầu."
"Chị cũng là đàn em của cô ấy?" Phan Niên đánh giá cô gái này vài lần.
Me nó! Bết cuôêc Bach Ngoc Câu kéo naười † đâu ra. Phục Toa nhìn mấy người rất giống người bình thường bèn nói với bọn họ: "Tuy rằng chị đại của chúng ta có ít vấn đề nhỏ ở đầu óc nhưng là người rất tốt."
Chung Âm Âm ngồi dưới đất: "Giữa trưa cô ấy đột nhiên bị vậy à2"
Phục Toa lắc lắc đầu: "Hình như chị đại uống rượu vào. Đêm qua chị đại uống rượu vào thì đổi thành người khác, còn gọi tôi... khụ khụ, là chị."
"Sau đó sáng hôm nay lại uống rượu, ngủ một giấc rồi thành vậy luôn."
Chị ấy vừa nói vậy đám Phan Niên cũng nghĩ tới.
Lần trước buổi tối trước khi Bạch Ngọc Câu nói mình là mỹ nhân ngư thì đã uống rượu vào.
Cô ấy uống rượu có tác dụng chậm vậy à?
Sao say rượu nghiêm trọng vậy? Hiện tại còn không bình thường.
Úc Hàng như suy tư gì: "Những người này đều là mấy người cứu."
Anh ấy dùng câu trần thuật.
Phục Toa gật đầu: "Chị đại cứu rất nhiều người, tuy rằng thỉnh thoảng nổi điên, nhưng rất lương thiện."
Chị ấy nói thỉnh thoảng nổi điên là chỉ Bạch Ngọc Câu đột nhiên ôm một con mèo zombie lên xe, sau đó đứng ở điểm cao đạo đức bắt cóc người khác.
Hiện tại Bạch Ngọc Câu không bình thường ở trong mắt chị ấy đều xem như bình thường.
Mấy người bọn họ trò chuyện, Bạch Ngọc Câu lại tăng tốc chạy đến hải đảo.
Tiểu Mỹ cũng cực kỳ tri kỷ thỉnh thoảng ở bên chỉ ra chỗ sai đường: "Grào!"
Mọi người trên xe chỉ cảm thấy xe lửa này đi còn nhanh hơn máy bay, mặt trời còn chưa xuống núi, xe lửa đã hạ xuống một hải đảo rồi.
Bạch Ngọc Câu dẫn theo đám tiểu đệ của mình từ trên xe xuống: "Chung Âm Âm, Tống Ngôn, hai người ở lại trên xe lửa bảo vệ bọn họ."
"Người còn lại theo tôi, loại bỏ toàn bộ nhân tố nguy hiểm trên hải đảo!"
"Vâng!" Tang Tinh và Phục Toa lập tức nói, người còn lại cũng nhanh đuổi theo.
Phong cảnh trên hải đảo khá đẹp, tuy rằng trên đảo có một ít động vật đã biến thành zombie, nhưng chỉ là chuyện nhỏ với bọn họ. Úc Hàng và Phan Niên cũng đi theo dọn dẹp động vật biến dị trên đảo.
"Cô ấy định làm căn cứ trên đảo à?" Phan Niên vừa tìm động vật biến dị vừa hỏi.
Úc Hàng giật điện chết một con thỏ biến dị: "Không rõ. Trạng thái tỉnh thần của cô ấy khiến người ta không đoán ra cô ấy muốn làm gì tiếp theo."
Cách bọn họ không xa, thiếu niên tóc hồng đang tìm tòi ở khắp nơi.
"Nhân tố nguy hiểm, nhân tố nguy hiểm..." Tang Tinh vừa lẩm bẩm tự nói vừa mở to hai mắt tìm kiếm.
Phan Niên nhìn về phía Tang Tinh, chỉ thấy cậu nhổ một cây dừa lên: "Dám đập trúng tao, mày cũng là nhân tố nguy hiểm!"
Trái dừa rơi lăn lóc trên đất: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Mỹ: "Grào Grào!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận