Tiếng đập cửa chưa từng ngơi nghỉ trước đó cũng biến mất, chỉ còn lại tiếng gầm rú của đám zombie dưới lầu.
Lẽ nào đám zombie trong hành lang đi hết rồi?
Diệp Chấn đứng dậy, không cẩn thận đẩy cửa tủ quần áo ra, phát ra tiếng động.
Anh ta vội giữ chặt cửa tủ quần áo, tim đập thình thịch rụt người lại.
Anh ta cứ lằng lặng chờ mười mấy phút trong tủ quần áo, bên ngoài vẫn yên tĩnh như trước.
Lúc này anh ta mới rón rén ra khỏi phòng ngủ.
Diệp Chấn đến nhà bếp lấy một con dao phay trước, sau đó mới nuốt nước miếng đi tới cửa phòng khách.
Anh ta ôm tâm trạng sợ hãi nhìn về phía mắt mèo.
Không ngờ ngoài cửa không có zombie với bộ dạng đáng sợ, chỉ thấy trong hành lang tràn đầy máu tươi, còn có không ít thịt vụn.
Đó là bạn gái Hướng Tuệ của anh ta.
Mà zombie đã giết hại bạn gái của anh ta lúc này đang nằm trên đất trong tư thế kỳ quái, bên cạnh còn có cái đầu lâu của nó.
"Chết... chết rồi ư2"
Diệp Chấn trợn tròn mắt, không dám tin con zombie có thể một phát cắn đứt cổ vậy mà lại chết!
Là ai đã ra tay!
Nhưng mà bây giờ anh ta không có tâm trạng suy đoán xem rốt cuộc là ai đã giết zombie.
Anh ta đưa tay, run rẩy mở khóa, sau đó ném vội một lon nước giải khát ra ngoài, ném xong, anh ta lập tức đóng cửa lại.
Lon nước lăn xuống cầu thang, phát ra từng tiếng "cộp cộp cộp".
Diệp Chấn lắng tai nghe, cũng chỉ nghe được tiếng gầm rú mơ hồ của zombie.
Đó là âm thanh phát ra của đám zombie bên ngoài cửa chống trộm ở dưới lầu. cầm dao phay đi từng bước từng bước về phía nhà hàng xóm.
Một chiếc xe địa hình quân dụng chạy trên đường phố hỗn loạn.
Trên đường đâu đâu cũng toàn là máu, các phần tay chân còn sót lại và cả ô tô chắn giữa đường, nhưng mà chiếc xe địa hình này lại cán thẳng qua những chiếc ô tô này chạy về phía trước.
Toàn bộ ô tô bị cán qua đều thành phế liệu, cứ như bánh xe của chiếc xe địa hình kia được làm bằng sắt thép.
"Grào!"
Vô số zombie vây quanh liên tục đập vào chiếc xe này, trên cửa xe phản chiếu chằng chịt những cánh tay xám xanh và những khuôn mặt đáng sợ.
Trong xe tổng cộng có bốn người, ba nam một nữ.
Trong đó hai nam ngồi ở ghế lái trước và ghế phó lái, một nam một nữ còn lại ngồi hàng ghế sau.
"Ôi mẹ ơi, đám zombie chết tiệt này quá gớm rồi!" Người đàn ông tóc húi cua ngồi kế bên tài xế không nhịn được giơ ngón giữa với đám zombie bên ngoài cửa xe.
Tống Ngôn ngồi ở hàng ghế sau bật cười, nhẹ nhàng vỗ về bả vai cô bạn gái đang run lẩy bẩy co ro trong lòng mình: "Đừng sợ, anh sẽ luôn bảo vệ em."
Bạn gái của anh tên là Chung Âm Âm, dáng vẻ rất xinh đẹp, để tóc ngắn gọn gàng.
"Trời ạ, hai người có thể đừng phát cơm chó nữa được không?" Phan Niên không khỏi rủa một câu: "Úc Hàng, cậu cũng không quản à?"
Hai người này phát cơm chó cả hành trình rồi đấy, từ sau khi Chung Âm Âm chấp nhận lời tỏ tình của Tống Ngôn thì ngày nào hai người này cũng dính nhau như sam.
Đúng là mù con mắt mà.
Người đàn ông mà Phan Niên gọi là Úc Hàng kia chính là người đang lái xe, tóc mái của anh ấy hơi che mắt, trông vô cùng đẹp trai.
Úc Hàng mở miệng nói: "Phía trước có một trung tâm mua sắm, chúng ta đến đó tìm một ít đồ dự trữ."
Chung Âm Âm nghe bọn họ nói chuyện, thầm nghĩ quả nhiên lần này bọn họ vẫn chọn dừng ở đây. Không sai, cô ấy đã sống lại, lần trước lúc nạn zombie bùng nổ, cô ấy chỉ sống được một tháng đã chết.
Ở đời trước, cô ấy không chấp nhận lời tỏ tình của Tống Ngôn, lúc nạn zombie nổ ra Tống Ngôn đã đến tìm cô ấy, nhưng cô ấy lại chọn rời đi với đội quân lớn khác.
Khi đó cô ấy nghĩ nhóm Tống Ngôn chỉ có ba người làm sao sống sót được.
Cô ấy đi theo đội quân lớn trốn trong một cái hầm trú ẩn, nhưng không ngờ đây chính là nơi bắt đầu cơn ác mộng của cô ấy.
Con người sau mạt thế đã không còn là người nữa, ban đầu bọn họ còn tuân theo quy tắc, lấy hết thức ăn ra chia đều.
Nhưng sau đó thức ăn ngày càng ít, bọn họ lập tức tùy ý phóng thích mãnh thú trong lòng, bản chất xấu xa của con người bắt đầu từ giây phút đó.
Chung Âm Âm đã từng thấy người ta vì một mẩu bánh mì mà chém giết lẫn nhau, có người vì con cái mình mà cam chịu hầu hạ người khác.
Khi đó cô ấy vốn cho rằng mình đi theo đội quân lớn sẽ tìm thấy một tỉa hi vọng, nhưng không ngờ lại là bước chân vào địa ngục.
Vì cô ấy có diện mạo xinh đẹp, cho nên sau khi bản chất xấu xa của con người được giải phóng thì chẳng bao lâu sau, cô ấy đã trở thành con mồi của một đám đàn ông.
Cuối cùng là bị làm nhục mười mấy ngày trời mới chết.
Sau khi chết cô ấy vốn tưởng mình đã được giải thoát, nhưng không ngờ lúc mở mắt ra lần nữa, cô ấy lại nhìn thấy Tống Ngôn.
Cô ấy biến thành Quỷ Hồn.
Không ai nhìn thấy cô ấy, cũng không ai nghe cô ấy nói chuyện.
Chung Âm Âm chỉ có thể đứng nhìn bọn họ lái xe jeep đi một mạch về phía Nam, sau đó cứu được Bạch Ngọc Câu trong lúc bổ sung vật tư ở thành phố H.
Chung Âm Âm nhìn thấy bọn họ đưa thức ăn cho Bạch Ngọc Câu, nhìn thấy Bạch Ngọc Câu quá thánh mẫu (*) cứu một người đàn ông bị zombie lây nhiễm.
(*) Thánh mẫu là để chỉ một cô gái thiện lương quá mức, giúp người không cần biết đến hoàn cảnh, tin người đến mức mù quáng và sẵn sàng tha thứ cho những người đã làm hại mình. Thấy người bị thương, bị bắt nạt, bị các thể loại là loại bay ra cứu giúp, điển hình của một người "thích lo Nói thật thì Chung Âm Âm cũng không biết tại sao mấy người Tống Ngôn lại đồng ý cho Bạch Ngọc Câu đưa người đàn ông bị lây nhiễm đó lên xe.
Sau đó Bạch Ngọc Câu bị cắn, bọn họ cũng không vứt bỏ cô ấy.
Bọn họ chỉ giết chết zombie và ném ra ngoài.
Sau khi Bạch Ngọc Câu bị cắn lại không biến thành zombie, mà thức tỉnh dị năng, đồng hóa.
Sau khi cô thức tỉnh dị năng, zombie trên đường đều xem bọn họ là đồng loại, cả hành trình vô cùng thuận lợi.
Ngay cả việc tìm kiếm thức ăn cũng trở nên dễ dàng đơn giản hơn.
Chung Âm Âm chỉ thấy được tới đây thì ngủ mất, đến khi cô ấy tỉnh lại lần nữa mới phát hiện mình đã sống lại rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận