Sau khi sống lại, Chung Âm Âm đã khóc rồi gọi rất nhiều đồ ăn bên ngoài, ăn không ngừng.
Đó là những thứ cô ấy đã không thể ăn lúc ở mạt thế.
Ban đêm, cô ấy co ro ở trong phòng tắm, cọ rửa hết lần này đến lần khác, cho đến khi da mình bị chà xát đến đỏ bừng.
Sau đó, một mình cô ấy lằng lặng ở nhà suy nghĩ thật lâu.
Cô ấy nghĩ chuyện mình có thể sống lại có lẽ là có liên quan đến mấy người Tống Ngôn, nếu không thì tại sao khi đó cô ấy trở thành Quỷ Hồn chỉ có thể ở lại bên cạnh bọn họ.
Còn có Bạch Ngọc Câu đó, Chung Âm Âm cảm thấy cô gái này nhất định có vấn đề.
Có lẽ Bạch Ngọc Câu là kiểu nữ chính trong tiểu thuyết, cho dù những việc cô đã làm có thái quá đến cỡ nào, thánh mẫu đến đâu thì người khác cũng sẽ không phản đối.
Hơn nữa người bị zombie cắn có thể thức tỉnh dị năng ít lại càng ít.
Cuối cùng Chung Âm Âm quyết định, lần này được sống lại, cô ấy nhất định phải ôm chặt lấy bắp đùi mấy người Bạch Ngọc Câu.
Chỉ cần đi theo Bạch Ngọc Câu, cô ấy sẽ không cần phải lo lắng zombie làm tổn thương bọn họ.
Chỉ cần đi theo Bạch Ngọc Câu, cô ấy sẽ không phải lo lắng sau này không dám ra ngoài tìm thức ăn và vật tư nữa.
Hơn nữa cho dù cô ấy lại gặp phải người xấu thì cũng có mấy người Tống Ngôn bảo vệ.
Tống Ngôn và Phan Niên đều là bộ đội đặc chủng, nhưng Chung Âm Âm lại không biết rõ người anh em Úc Hàng của anh ấy lắm.
Có điều, cô ấy biết bọn họ cũng đã thức tỉnh dị năng, vậy là đủ rồi.
Ở mạt thế, chỉ cần có dị năng thì những người bình thường đó sẽ không phải là đối thủ của bọn họ.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Chung Âm Âm bắt đầu tích trữ vật tư trong nhà, cô ấy chọn toàn là bánh quy khô và socola, bởi vì những thứ này không chiếm diện tích, còn có thể bổ sung năng lượng.
Cô ấy không có dị năng, cũng không có không gian, chỉ có thể làm vậy. Cô ấy muốn sống, chỉ cần có thể sống sót cô ấy bằng lòng ở bên Tống Ngôn.
Tuy rằng dẫu cho cô ấy không chấp nhận lời tỏ tình của Tống Ngôn thì Tống Ngôn cũng sẽ tìm cô ấy.
Nhưng Chung Âm Âm sợ, sợ lỡ đâu Tống Ngôn không đến tìm cô ấy thì phải làm sao.
Lỡ đâu vì hiệu ứng bươm bướm thay đổi những chuyện xảy ra tiếp theo thì phải làm sao đây.
Cô ấy biết rõ, ngày thứ ba sau khi Tống Ngôn tỏ tình với mình, ngày tận thế sẽ đến.
Quả nhiên, mọi chuyện đều diễn ra đúng như dự đoán của Chung Âm Âm, cô ấy không nói chuyện mình sống lại cho bất kì ai, cũng không nói cho người khác biết ngày tận thế sẽ đến.
Sẽ chẳng có ai tin lời cô ấy nói.
Từ nhỏ cô ấy đã là một cô nhi, sống trong cảnh ăn nhờ ở đậu, cậu mợ của cô ấy không hề đối xử tốt với cô ấy, không đánh thì mắng.
Cho nên cô ấy cũng chẳng quan tâm đến những người này.
Chung Âm Âm cảm thấy mặc dù mình tham sống sợ chết, nhưng cô ấy vẫn không làm gì tổn thương đến người khác.
Cho tới bây giờ cô ấy chưa từng có suy nghĩ sẽ cướp đi cơ duyên của Bạch Ngọc Câu, cô ấy biết Bạch Ngọc Câu có thể lấy được dị năng đó là do cô may mắn.
Nếu như là Chung Âm Âm bị zombie cắn, vậy cũng chỉ có khả năng bị lây nhiễm biến thành zombie.
Cô ấy chỉ muốn ôm chặt bắp đùi bọn họ sống thật tốt.
Chung Âm Âm rúc người vào lòng Tống Ngôn, không dám nhìn mấy con zombie chỉ cần nhìn lướt qua một cái cũng sẽ gặp ác mộng bên ngoài xe.
Cô ấy lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của Tống Ngôn, cảm thấy thật bình yên.
"Kỳ lạ, sao càng đi, phía bên này càng yên tĩnh thế này?" Phan Niên nhìn tình hình trước mặt.
Bọn họ đi cả đoạn đường, theo lý mà nói thì nội thành hẳn là nơi có nhiều zombie nhất, nhưng từ khi đến đây, bọn họ lại không nhìn thấy một bóng zombie nào.
Vân tĩnh đến mức có chút auử di. Vừa lái xe vào, bọn họ gặp được một đoạn đường không có chướng ngại vật, thế này bọn họ có thể đạp chân ga bỏ xa đám zombie đang đuổi theo.
"Phía trước có người." Úc Hàng nhìn chằm chằm phía trước.
Phan Niên cũng thò đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng đột nhiên xuất hiện ở ngã rẽ trung tâm mua sắm.
Đó là một cô gái mảnh mai, mái tóc dài tung bay trong gió, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp như búp bê.
Nhưng mà hình như phong cách của cô không giống công chúa trong truyện cổ tích cho lắm.
Tay phải của cô cầm lưỡi hái, vác trên vai, phía trên lưỡi hái dính đầy máu tanh, trên lưỡi hái đang nhỏ máu tí tách.
Bộ váy dài màu trắng như một đóa hồng nở rộ, gấu váy toàn là máu.
Trông cực kỳ giống yêu tỉnh.
"HítI"
Phan Niên không khỏi hít vào một hơi: "Cmn, đây rốt cuộc là người hay là..."
Phan Niên chỉ nói được một nửa, ngay sau đó ánh mắt của cô gái kia đã dán chặt lên người anh ấy.
Phan Niên lập tức nuốt sạch những chữ mình định nói vào bụng.
Chung Âm Âm ở trong lòng Tống Ngôn cũng ngồi thẳng dậy, cô ấy nhìn khuôn mặt quen thuộc kia mà tim không ngừng đập loạn xạ.
Đây... đây là Bạch Ngọc Câu điềm đạm đáng yêu thánh mẫu sao?
"Chúng ta đi xuống xem thử một chút, Tống Ngôn, cậu ở trong xe với bạn gái đi." Úc Hàng mở cửa xe đi ra ngoài.
Sau khi anh ấy xuống xe, Phan Niên cũng cảnh giác ra ngoài theo.
Hai người đi qua con đường bẩn thỉu này, tới cửa trung tâm mua sắm.
Úc Hàng đang định chào hỏi cô gái này, nhưng không nghĩ tới cô gái trước mặt vậy mà lại xông thẳng vào cửa hàng quần áo nữ bên cạnh như một cơn gió.
Bạch Ngọc Câu vừa nhìn thấy bọn họ đã cảm thấy không ổn, đám người này chắc chắn là đến cướp đồ của cô.
Cô hung hăng trừng mắt nhìn nhóm người Úc Hàng một cái, tỏ vẻ các người không được giành đồ với tôi.
"^â đái nàv đang nahï dì vâv?" Phan Niên có hơi khá hiểu erman ai muốn cướp quần áo nữ với cô chứ.
Có phải cô chạy nhầm cửa hàng rồi không, có muốn chạy thì cũng phải chạy cửa hàng đồ ăn vặt mới đúng chứ.
Úc Hàng lắc đầu một cái, anh ấy cũng không hiểu nổi.
Sau khi Bạch Ngọc Câu vào cửa hàng quần áo nữ thì điên cuồng vơ vét váy áo xinh đẹp trong đó, sau đó cất ngay vào không gian.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận