Không gian này là hệ thống Tu Tiên cho cô, không gian không lớn, gần bằng một căn phòng nhỏ.
Hệ thống Tu Tiên nói, đợi sau khi cô cố gắng làm nhiệm vụ thì không gian còn có thể mở rộng ra nữa.
Điểm này rất đúng với ý muốn của Bạch Ngọc Câu.
Mấy hệ thống nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ khi mặc một bộ váy đẹp của Bạch Ngọc Câu thì rơi vào im lặng.
Vẫn là hệ thống Thánh Mẫu lên tiếng trước.
Hệ thống Thánh Mẫu: "Chắc không phải ký chủ cảm thấy hai người đàn ông này muốn cướp váy của cô ấy đấy chứ?"
Hệ thống Tu Tiên: "..."
Hệ thống Mỹ Thực: "Ký chủ thật lợi hại! Tập hợp hết đám zombie lại sau đó giết sạch! Quá lợi hại!"
Hệ thống Thánh Mẫu: "Lợi hại cũng vô dụng thôi, ta cảm giác đầu óc của ký chủ bị hỏng rồi."
Hệ thống Mỹ Thực: "QAQ"
Hệ thống Tu Tiên: "Thật ra... cũng chẳng sao, chỉ cần ký chủ có thể phối hợp với chúng ta làm nhiệm vụ là được."
Hệ thống Thánh Mẫu: "Cũng đúng."
Bọn nó phát hiện mặc dù đầu óc ký chủ bị động kinh tương đối nhanh, tính cách thay đổi bất thường nhưng vẫn rất dễ dụ.
Bạch Ngọc Câu nhìn bộ váy sạch sẽ xinh đẹp trước mắt, liếm môi một cái, sau đó vô cùng tiếc nuối nhìn về phía tiệm làm móng đối diện.
Đáng tiếc cô tìm một hồi lâu vẫn không tìm được thợ làm móng, nếu không bây giờ móng tay của cô đã lung linh lấp lánh rồi.
Bạch Ngọc Câu ra khỏi cửa hàng quần áo nữ thì nhìn hai người đàn ông kia như thấy quỷ.
Cô lại bày ra ngay vẻ mặt các người không được cướp đồ của tôi, sau đó vo† vào †tiêm điàv nữ bên canh. Úc Hàng, Phan Niên: "..."
"Cô ấy có không gian đúng không?" Phan Niên thấy cô gái này vừa bước vào cửa hàng quần áo, toàn bộ quần áo cô cầm trong tay đều biến mất.
Úc Hàng nhíu mày: "Thử lôi kéo cô ấy xem."
Anh ấy nói xong cũng nhấc chân đi về phía tiệm giày nữ, Bạch Ngọc Câu nghe thấy tiếng bước chân cũng không kịp xem size giày, vung tay lên ném thẳng giày vào trong không gian.
"Không được giành với tôi!"
Khóe miệng Úc Hàng giật giật: "Tôi sẽ không cướp của cô, hơn nữa đây là tiệm giày nữ, tôi là đàn ông."
Bạch Ngọc Câu cầm lưỡi hái, rất lý lẽ nói: "Vừa nãy tôi thấy rồi! Trên xe của các người có phụ nữ!"
Úc Hàng: "..."
"Cô ấy cũng sẽ không cướp của cô."
"Vậy thì được!" Bạch Ngọc Câu lại lấy tất cả giày ra, sau đó nhìn kĩ size giày, rồi bỏ hết giày đúng size của mình vào không gian.
Không vừa thì ném vào tiệm giày.
"Em gái, cô chỉ có một mình thôi à?" Phan Niên di tới.
Bạch Ngọc Câu nhìn anh ấy như kẻ đần: "Tôi không một mình thì mấy mình?"
Phan Niên: "..."
Mẹ nó, hôm nay không thể hàn huyên đàng hoàng rồi!
"Chúng tôi muốn mời cô gia nhập đội chúng tôi." Úc Hàng nở một nụ cười nhạt.
Bạch Ngọc Câu định từ chối bọn họ, nhưng sau đó cô nghĩ nghĩ một lúc rồi lại gật đầu: "Được."
Úc Hàng thấy cô đồng ý dứt khoát thì khế nhíu mày.
Bên trong xe địa hình, Chung Âm Âm đã rất sốt ruột chờ đợi, cô ấy sợ sẽ xảy ra vấn đề gì đó, bọn họ không thể đưa Bạch Ngọc Câu về.
Mặc dù Bạch Ngọc Câu có vẻ khác với những gì cô ấy đã nhìn thấy ở kiếp trước, nhưng cho dù thế nào thì dị năng của cô vẫn rất lợi hại.
Chung Âm Âm phải ôm chặt bắp đùi của cô. của cô ấy thì không nhịn được hỏi thăm.
Chung Âm Âm lắc đầu: "Không phải, chỉ là em... Mau nhìn! Bọn họ về rồi!"
Cô ấy nhìn Bạch Ngọc Câu đi phía sau mấy người Úc Hàng, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
May là bọn họ đã đưa được Bạch Ngọc Câu trở về, tốt quá rồi.
Úc Hàng mở khóa xe, mở cửa sau ra nói: "Đây là bạn đồng hành chúng tôi dẫn về, những zombie vừa rồi đều do cô ấy giết cả, cô ấy có dị năng không gian."
"Tôi là Bạch Ngọc Câu." Bạch Ngọc Câu vừa nói vừa đổ nhu yếu phẩm và cả một ít thức ăn bọn họ vừa để trong không gian của cô ra.
Trong nháy mắt nhấn chìm cơ thể của Tống Ngôn và Chung Âm Âm, chỉ chừa lại hai cái đầu lộ ra ngoài.
"Sao cô lại đổ ra hết rồi?" Phan Niên đau đầu nhéo mi tâm một cái.
Bạch Ngọc Câu nói hết sức tự nhiên: "Váy của tôi bị đè nhăn nhúm hết rồi."
Tống Ngôn lấy đồ trên người Chung Âm Âm ra, ném vào cốp sau: "Váy gì cơ?"
Phan Niên giải thích: "Cô ấy bỏ hết quần áo trong mấy cửa hàng vào không gian."
Mọi người: "..."
"Được rồi, mau bỏ đồ vào cốp sau đi, chúng ta phải lên đường rồi." Úc Hàng mở miệng nói.
"Tôi không đi." Bạch Ngọc Câu lắc đầu.
Trong đầu Úc Hàng đầy dấu chấm hỏi: "Bà cô của tôi ơi, không phải cô đã đồng ý đi với chúng tôi sao?"
"Tôi còn phải tìm thợ làm móng." Bạch Ngọc Câu thưởng thức những ngón tay xinh đẹp của mình, dưới ánh nắng mặt trời, ngón tay trắng đến phát sáng.
Bàn tay xinh đẹp như vậy, sao không làm móng đẹp được?
"Không phải chứ, bây giờ người ở chỗ này gần như đã chết sạch cả rồi, không chết thì cũng trốn ở trong nhà không dám ra ngoài, cô tìm đâu ra thợ làm móng hả?" Phan Niên không nhịn được hỏi.
"Grào!"
Cách đó không xa có mấy con zombie chạy tới, rất rõ ràng đây là mấy Bạch Ngọc Câu nhìn một con trong đó, hai mắt sáng rỡ: "Tìm được rồi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận