Đúng vào lúc này, Úc Hàng đi vào, anh ấy vươn tay chạm vào dây cáp trên đèn sấy móng tay.
Sau đó...
"A, sáng rồi!" Bạch Ngọc Câu vô cùng vui vẻ chiếu đèn.
Con zombie ở đối diện thấy trước mắt lại có thêm một món ăn thì bắt đầu rục rịch.
"Làm móng cho đàng hoàng! Nhìn cái gì vậy! Có ai làm việc như mi không hả?!" Bạch Ngọc Câu bất mãn đập bàn một cái.
"Grào..."
Chung Âm Âm nhìn thấy mọi chuyện trong tiệm qua cửa sổ xe, khóe miệng khẽ giật giật, chỉ cảm thấy hình như mình đang nằm mơ.
Rốt cuộc là thế giới này sụp đổ, hay là cô ấy sụp đổ vậy?
Lẽ nào cô ấy đã chết thật rồi, bây giờ chỉ là đang nằm mơ thôi?
Cô ấy len lén lấy tay phải véo tay trái của mình một cái: "Hít..."
Vẫn đau mà.
"Cô gái này..." Phan Niên dựa vào xe nhìn Bạch Ngọc Câu.
Anh ấy đột nhiên bắt đầu suy nghĩ xem bọn họ dẫn theo một người như vậy rốt cuộc là phúc hay là họa.
Chuyện tốt là giá trị vũ lực của người này rất cao!
Còn chuyện không tốt là dường như đầu óc của cô không giống người bình thường!
Cuối cùng, sau gần một tiếng đồng hồ, Bạch Ngọc Câu mới vui vẻ đi ra khỏi tiệm làm móng.
Trước khi đi cô còn vơ vét sạch đồ trong tiệm làm móng.
Mà con zombie tiệm làm móng kia cũng bị cô lấy dây thừng cột trên Bạch Ngọc Câu nhìn con zombie trên mui xe nói: "Tiểu Mỹ, mặc dù kĩ thuật làm móng của mi không phải rất tốt, nhưng ta tin sau này tay nghề của mi sẽ càng ngày càng tốt."
Tiểu Mỹ là tên cô đặt cho zombie này, dù sao cứ gọi zombie zombie mãi thì vô cùng bất lịch sự.
"Mi cứ ngoan ngoãn làm thợ làm móng cho ta, sau này ta ăn thịt thì mi cũng được uống canh, có được không?"
Tiểu Mỹ: "Grào grào grào!"
"Thật nhiệt tình!" Bạch Ngọc Câu vui vẻ lên xe, hoàn toàn phớt lờ vẻ kháng nghị của con zombie.
Mọi người trên xe: "..."
Bạch Ngọc Câu ngồi ở ghế sau, thưởng thức bộ móng mới của mình, trên móng tay đỏ như máu đính mấy viên pha lê.
"Anh cũng không tệ, còn có thể phát điện."
Úc Hàng: "Cảm ơn cô đã khen."
Đây là lần đầu tiên anh ấy nghe thấy có người gọi dị năng hệ lôi của mình là phát điện.
Chung Âm Âm vẫn luôn nhìn trộm Bạch Ngọc Câu, cô gái trước mắt không khác gì người trong trí nhớ của cô ấy.
Chỉ là... tính cách hình như không giống lắm.
"Móng tay của tôi đẹp lắm đúng không?" Bạch Ngọc Câu phát hiện ánh mắt của cô ấy, bèn hỏi.
Cơ thể Chung Âm Âm cứng đờ, sau đó cười nói: "Đẹp lắm."
"Grào!"
"Cô nghe đi, Tiểu Mỹ nghe thấy cô đang khen tay nghề của nó đấy!"
"Được rồi được rồi, xe phải xuất phát thôi, cô còn chuyện gì nữa không?" Phan Niên chỉ cảm thấy cô rất ồn ào: "Đừng để tới lúc đó lại muốn làm tóc!"
Vừa dứt lời, anh ấy chợt sững người.
Mẹ nó, anh ấy không nói còn đỡ, giờ nói xong rồi cái người điên này sẽ không muốn tìm thợ cắt tóc thật đấy chứ!?
Bạch Ngọc Câu đưa tay sờ mái tóc dài của mình: "Tóc của tôi đẹp bẩm sinh rồi, không cần làm."
Phan Niên: "..." (*) Nguyên văn là Thiên sinh lệ chất trong câu "Thiên sinh lệ chất nan tự khí", ý chỉ nhan sắc đẹp tự nhiên. Ở đây nữ chính dùng cho tóc nên Phan Niên mới nghĩ như thế.
"Đừng đi! Đừng đi! Mọi người có thể đưa tôi theo không!" Xa xa truyền đến tiếng của một người đàn ông.
Úc Hàng quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông mặc áo ngắn tay chạy tới.
Sau lưng anh ta còn đeo một cái ba lô căng phồng.
Người tới chính là Diệp Chấn, anh ta vừa chạy đến nhà hàng xóm tìm được không ít thức ăn, sau đó mới run lẩy bẩy đi xuống lầu.
Nhưng mà sau khi xuống lầu, anh ta lại không nhìn thấy một con zombie nào.
Anh ta còn đang thắc mắc thì chợt nghe được tiếng ô tô nổ máy.
Có người!
Anh ta lập tức trốn đi, sợ đám người này phát hiện ra sẽ cướp mất đồ ăn của anh ta.
Anh ta đứng ở xa xa nhìn, chỉ thấy một tiểu bạch kiểm ngồi chỗ ghế lái, trên ghế phó lái bên cạnh là một bộ quần áo rằn ri màu xanh quen thuộc.
Là quân nhân!
Giây phút này anh ta không chút do dự, anh ta nghĩ zombie nơi này đều đã được bọn họ giết sạch, bọn họ chắc là đang tìm người sống sót.
Anh ta cảm thấy, đám quân nhân này rất có trách nhiệm, chỉ cần anh ta chạy tới thì đám người này chắc chắn sẽ đưa anh ta theo.
Làm quân nhân chẳng phải nên bảo vệ người yếu thế như anh ta sao?
Nghĩ tới đây Diệp Chấn tự tin hơn, anh ta tới bên cạnh xe, đi vòng qua phía Phan Niên rồi nói: "Anh có thể đưa tôi theo không?"
Phan Niên nhìn thấy trên cánh tay anh ta có một vết thương còn đang chảy máu, thì hơi cau mày: "Anh bị zombie cào bị thương sao?"
Diệp Chấn lập tức lắc đầu: "Không phải, đây là do tôi không cẩn thận bị quẹt trúng!"
Vừa rồi lúc anh ta đi tìm thức ăn, không ngờ trong nhà hàng xóm vẫn còn một con zombie nhỏ.
Con zombie nhỏ kia thừa dịp anh ta chưa kịp chuẩn bị đã nhảy ra đánh lén. rồi chạy ra ngoài.
Lúc ấy anh ta cũng phát hiện cánh tay của mình bị thương, trước đây anh ta đã từng nhìn thấy trên đường có người bất cẩn bị zombie cào trúng, chỉ chốc lát sau người đó đã biến thành zombie.
Nhưng anh ta cảm thấy anh ta sẽ không bị như thế, hiện tại anh ta vẫn tỉnh táo, sao có thể biến thành zombie được?
Anh ta chắc chắn là người sắp thức tỉnh dị năng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận