Phan Niên nhìn thoáng qua đã biết người đàn ông trước mặt đang nói dối, ánh mắt người này láo liên, lúc nói chuyện cũng yếu ớt.
Anh ấy toan mở miệng từ chối, nhưng không ngờ Bạch Ngọc Câu ngồi ở ghế sau đã hạ kính xe xuống.
"Anh trai này, xe chúng tôi anh không ngồi được, anh chờ chuyến sau đi nha!"
Diệp Chấn nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thò đầu ra khỏi xe.
Anh ta không nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy tức giận không thôi.
Anh ta biết ngay là đám quân nhân này chưa bao giờ nghĩ đến sống chết của một người dân thường như anh ta mà.
Bọn họ chỉ muốn ức hiếp người dân, dẫn theo mấy cô gái xinh đẹp để mua vuil
"Tại sao không ngồi được hả? Cái xe lớn như thế, mà không nhét nổi một người sống như tôi hay sao?"
Diệp Chấn nhìn thoáng qua bên trong xe thì thấy bên trong xe còn có một cô gái khác, anh ta mở miệng nói: "Bảo cô gái đó ngồi trên đùi người đàn ông kia không phải là được rồi sao?"
"Hơn nữa bây giờ là lúc cuộc sống con người đang bị đe dọa, không thể chen chúc một xíu à?"
Bạch Ngọc Câu trịnh trọng lắc đầu: "Không được đâu, theo quy định thì xe địa hình chỉ có thể ngồi năm người, thêm một người sẽ quá tải mất!"
"Tiểu Mỹ tôi thích nhất cũng đành phải ngồi trên mui xe kia kìa!"
Diệp Chấn nghe cô nói vậy thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy một con zombie nữ đang nhìn anh ta chằm chằm bằng đôi mắt xám trắng.
"Grào!"
"Zom... zombie, còn sống!" Diệp Chấn sợ đến mức lui về sau mấy bước.
Vừa rồi nhìn từ xa anh ta còn tưởng đó là một con người, bây giờ nhìn gần mới thấy vậy mà lại là một con zombie sống sờ sờ.
"Anh nói bậy cái gì thế hả, Tiểu Mỹ chắc chắn vẫn còn sống!" Bạch Ngọc Câu hơi bất mãn.
Nếu Tiểu Mỹ không còn sống thì vừa rồi nó làm móng cho cô kiểu gì.
Diệp Chấn nuốt nước miếng, nhưng anh ta chợt nghĩ lại cảnh mình dùng dao phay giết con zombie nhỏ kia lúc nãy.
Hình như... Zombie cũng không đáng sợ đến thế.
Huống hồ con zombie này đã bị trói, nếu như con zombie này muốn tổn thương đến anh ta thì chắc là những người trên xe cũng sẽ giúp anh ta!
Nghĩ đến đây, anh ta chợt cảm thấy cô gái đáng yêu kia thật ghê tởm.
Chắc chắn là cô cố ý dọa anh ta, không muốn cho anh ta lên xe!
Thật là, coi mình là thứ gì chứ.
Ở thời mạt thế này, phụ nữ chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
Cũng chỉ có thể dựa vào đàn ông như anh ta mà thôi, đợi đến lúc đàn ông chơi chán rồi, chẳng phải cũng sẽ bị vứt bỏ hay sao.
Anh ta lấy hết can đảm, không nhìn con zombie nữa, ngược lại nhìn Bạch Ngọc Câu nói: "Còn chưa tới lượt một cô gái như cô nói chuyện!"
"Rốt cuộc các người có cho tôi lên xe hay không! Nếu không thì đợi sau này tôi thức tỉnh dị năng, các người đừng có hối hận!"
"Ông đây chắc chắn sẽ thức tỉnh dị năng lợi hại nhất, đến lúc đó sẽ không còn ai có thể là đối thủ của tôi nữa!"
Anh ta càng nói càng kích động, ánh mắt cũng dần dần thay đổi.
"Mẹ nó! Rốt cuộc các người có cho ông đây lên xe hay không, nếu không cho sau này ông đây sẽ không để các người được yên đâu!"
Diệp Chấn hơi tức giận đạp xe mấy cái, nhưng không chú ý thấy tay mình đang dần trở nên cứng đờ.
Cuối cùng, anh ta muốn nói tiếp, lại chỉ phát ra một tiếng: "Grào!"
Tiểu Mỹ ở trên mui xe nghe thấy âm thanh này, cũng gào lên một tiếng.
Úc Hàng không muốn lãng phí thời gian nữa, dứt khoát tung sét đánh cho zombie Diệp Chấn thành ngoài cháy trong mềm.
Anh ta ngã xuống đất, cặp mắt không cam lòng kia đã hoàn toàn chết lặng.
Xe khởi động.
Bạch Ngọc Câu vươn tay vẫy vẫy với Diệp Chấn: "Tạm biệt, hy vọng lần sau anh sẽ gặp được xe không quá tải -"
Dọc theo đường đi, Bạch Ngọc Câu vẫn không chịu im lặng.
Cô không ngừng gọi cứ như sợ Tiểu Mỹ bị rơi mất: "Tiểu Mỹ!"
"Grào!" "Tiểu Mỹ!"
"Grào!"
"Tiểu Mỹ!"
"Grào..."
"Cô có thể ngừng một lát không? Zombie cũng sắp bị cô chơi chết rồi!" Phan Niên không nhịn được hít sâu một hơi, sợ mình bị tức chết.
Bạch Ngọc Câu hơi nghiêng đầu: "Nhưng tôi sợ nó bị rơi mất mà."
Khóe miệng Chung Âm Âm giật giật: "Không rơi được đâu, thật ra... tôi cũng biết làm móng, nếu nó rơi thật thì tôi sẽ làm cho cô."
"Cô cũng biết làm ư?" Hai mắt Bạch Ngọc Câu sáng rỡ nhìn Chung Âm Âm.
"Sao cô không nói sớm! Biết thế tôi đã không đi tìm thợ làm móng rồi!"
"Ai da, nhưng tôi đã có thợ làm móng chuyên dụng Tiểu Mỹ rồi, thật là đáng tiếc."
"Grào!"
Chiếc xe chạy bon bon thẳng về phía trước, mãi cho đến tối mới dừng lại.
Bạch Ngọc Câu không hỏi bọn họ muốn đi đâu, chỉ tự mình chơi vui vẻ ở trên xe.
Mấy người Úc Hàng tìm được một căn nhà một tầng sạch sẽ, không có zombie mới dừng lại.
Bọn họ quyết định sẽ qua đêm ở đây.
Chung Âm Âm chủ động nhận trách nhiệm nấu cơm, tuy mấy người Úc Hàng cũng biết nấu, nhưng đồ họ nấu cũng chỉ có thể nói là miễn cưỡng ăn được.
Tống Ngôn ở bên cạnh làm trợ thủ cho Chung Âm Âm, hai người ngọt đến phát ngấy.
Bạch Ngọc Câu đang cố gắng đưa ra lý lẽ hợp lý để kéo Tiểu Mỹ vào chơi với cô.
"Tôi cũng có thể chơi với cô." Úc Hàng đưa tay phải ra, trong lòng bàn tay có tia sét lập lòe.
"Anh không chơi được." Bạch Ngọc Câu từ chối, ở trong mắt cô, người này chính là một cái máy phát điện cỡ nhỏ.
©â là môê↠người bình †thiưzườnga làm đÌ có người bình thiZðng nào chơi đùa với máy phát điện chứ.
Úc Hàng: "..."
"Này, cơm chín rồi." Phan Niên bưng một chén cơm tới, đưa cho Bạch Ngọc Câu.
Bạch Ngọc Câu nhìn thấy mấy miếng khoai tây nhỏ trong chén cơm thì không muốn ăn: "Tôi không ăn, ngay cả thịt cũng không có."
Phan Niên: "Đây là mạt thế! Có đồ để ăn là tốt lắm rồi, cô còn kén cá chọn canh!"
"Đợi đến lúc không còn gì để ăn nữa, chỉ có nước khóc thôi!"
Anh ấy nói xong thì mặc kệ Bạch Ngọc Câu, dứt khoát bưng cơm đi tự ăn.
Hệ thống Mỹ Thực thấy có người dám nói chuyện với ký chủ của nó như vậy thì lập tức mở miệng: "Ký chủ, cô muốn ăn cái gì, để ta vả vào mặt anh ta một cái thật đau nào!"
Bạch Ngọc Câu ném cỏ khô trong tay đi: "Đánh vào mặt anh ta làm gì? Trên mặt anh ta để râu dài quá, đánh anh ta thì tay ta sẽ đau lắm."
Hệ thống Mỹ Thực: "..."
"Ký chủ, cô muốn ăn cái gì?"
"Ta muốn ăn đồ nướng! Và uống bia!" Bạch Ngọc Câu lớn tiếng nói: "Ta muốn ăn thịt dê nướng xiên, thịt bò nướng xiên, nấm nướng, cà tím nướng, xúc xích nướng, cá nướng, còn muốn một tá bia lạnh!"
Phan Niên nghe nói như thế thì kỳ quái nhìn Bạch Ngọc Câu: "Cô đói đến điên rồi à?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận