Hòa ly(*)! Đúng, nàng nhất định phải hòa ly với Bùi Túc! Sau này nàng sẽ không bao giờ muốn gặp lại hắn nữal
[Chú thích: (*) Hoà ly: thủ tục ly hôn của quý tộc phong kiến Trung Hoa. ]
Ở trong lòng nàng mắng Bùi Túc ngàn vạn lần, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài truyền đến, tựa hồ còn có ánh lửa chuyển động, Ngụy Miên nhịn không được mà ngước mắt lên.
Ánh lửa trong phòng tối sầm lại, người bước vào mặc một trang phục màu trắng quen thuộc.
'Bùi Túc....
Trong lòng Ngụy Miên còn đang mắng hắn, nhưng không nghĩ tới vừa đưa mắt lên liên nhìn thấy cặp mắt đỏ bừng vô cùng dọa người của Bùi Túc. Nhìn hắn chật vật đứng ở cửa miếu hoang, nàng kinh ngạc đứng lên nhưng chưa kịp nói gì đã bị hắn chạy đến ôm chặt vào trong ngực.
Thần kinh căng thẳng cả ngày của hắn rốt cuộc khi nhìn thấy nàng cũng đã từ từ bình tính lại. Giờ khắc này, hắn không muốn nói gì, chỉ muốn cứ như vậy lắng lặng mà ôm nàng. Ngụy Miên tức giận muốn đẩy ra nhưng hai cánh tay hắn cường ngạnh như sắt thép cho dù làm thế nào cũng giãy giụa không ra, hắn ôm nàng chặt đến nỗi khiến nàng sắp không thở được.
Trên người hắn ướt đẫm, Ngụy Miên vắt từ lưng áo hắn ra chắc cũng có thể có một tay đầy nước, ngẩng đầu lại nhìn thấy mấy dấu chân bùn của hắn khi tiến vào, Ngụy Miên không khỏi ngẩn người, Bùi Túc thật sự tìm nàng rất lâu rồi sao?
Còn biến bản thân thành bộ dạng quỷ quái này.
Đầu mũi Ngụy Miên chua xót, nàng cảm thấy rất đau lòng, bản thân nàng thật không biết cố gắng!
Sờ đến bên hông rồi vỗ vào tay hắn, đang muốn bảo hắn buông nàng ra lại lơ đãng chạm tới một thứ dính dính, mơ hồ còn có mùi máu tươi, trong lòng nàng hoảng hốt, chịu đựng cơn đau ở cánh tay đẩy hắn ra, lúc này nàng mới nhìn thấy tay mình đầy máu!
Mi tâm nàng căng thẳng, trên mặt lộ vẻ ghét bỏ nói: "Sao chàng lại bị thương?”
Lang Nguyệt và Long Vân đứng ở một bên thấy tình cảnh này đều tự giác lui ra ngoài, xa phu ngồi ở cửa cũng bị Hà Kỳ kéo ra ngoài chữa trị, những người trong miếu hoang đã được đưa ra ngoài, bên trong yên tính chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của hai người và tiếng củi đang thiêu đốt trên mặt đất.
Ngụy Miên một chút cũng không muốn đau lòng vì hắn, nhưng người trước mắt này giống như một tên điên, một câu cũng không nói, cứ như vậy nhìn chằm chăm nàng làm cho nàng vô cùng tức giận: "Thế tử gia hôm nay lại bận công vụ gì vậy? Chắc hẳn đến đây một chuyến cũng không dễ dàng."
"Miên Miên, là ta không tốt, nàng có bị thương không?”
Rốt cuộc hắn cũng chịu mở miệng, thanh âm khàn khàn không giống bình thường làm cho người nghe cảm thấy khó chịu.
Ngụy Miên nhìn thấy cả người hắn bẩn thỉu, còn có cành lá bám vào ống tay áo, nàng quay đầu sang một bên tức giận nói: Cho dù mạng ta lớn không bị thương, vậy ta cũng sẽ không tha thứ cho....
Nàng còn chưa nói xong thì đôi môi lạnh lẽo của nam nhân đã đè lên, Ngụy Miên mở to hai mắt, lời nói nhất thời bị nghẹn lại, trong lòng tràn đây ủy khuất đều bị hắn ép buộc nuốt xuống bụng.
Ngụy Miên luôn luôn chủ động bỗng nhiên có chút luống cuống tay chân, hình như đây là lân đầu tiên Bùi Túc chủ động hôn nàng? Ngay cả đêm động phòng lần đó, đều là nàng chiếm thế thượng phong.
Hôm nay thật đúng là đại cô nương lên kiệu hoa, lân đầu tiên...
Nghĩ đến thanh danh đoan chính của Thế tử gia, Ngụy Miên không khỏi nhắc nhở hắn: "Bên ngoài còn có nhiêu người như vậy, chàng muốn làm ở chỗ này à?
'Bọn họ không dám.
Người nam nhân trước mặt trước giờ luôn theo khuôn phép vậy mà lúc này cũng không thèm để ý nói một câu, ngón tay thon dài của hắn vòng qua eo nhỏ nhắn của nàng mà nhẹ nhàng đè lại.
Hắn dùng sức hôn nàng, thừa dịp nàng mở răng ra nói chuyện thì đưa đầu lưỡi xông vào giống như hạn hán lâu ngày gặp mưa rào, lưỡi của hắn ở trong miệng nàng vụng vê thăm dò, thâm nghĩ đem cam lộ ngọt ngào giữa môi và răng nàng mút sạch sẽI
Ngụy Miên chợt cảm thấy hô hấp cứng lại, bình thường lời này đều là từ trong miệng nàng nói ra, Bùi Túc thật đúng là vô lại, bộ dạng đứng đắn trước mặt người khác, ai ngờ lại lặng lẽ đem những bản lĩnh này của nàng đoạt đi
Nam nhân ở phương diện này đúng là thiên tài, mới chỉ một lát sau Ngụy Miên đã bị hắn kích thích khí huyết dâng trào, nàng có chút không kiêm chế được, dứt khoát kiếng mũi chân ôm cổ nam nhân rồi dùng chút khí lực hôn trở vê.
Đường đường là Ích Châu Ngũ tiểu thư đời này nàng còn chưa Sợ all
Hắn đã không sợ hãi như vậy thì nàng cũng phải để cho hắn nhớ kỹ hôm nay, chứng minh những quyển sách kia của nàng đều không có đọc vô íchI
Cơn mưa mùa thu dần tạnh, hạt mưa lạch cạch rơi xuống phiến đá xanh ở cửa che lấp tiếng mưa triên miên bên trong miếu, cho đến khi củi cháy hết thì thủ vệ bên ngoài cũng ngủ say.
Ngụy Miên mới chậm rãi mở hai mắt mê ly, nhìn nam nhân trong bóng tối quấn quýt si mê, nàng phát ra âm thanh tàn nhẫn nói: "Vê sau, ta kêu chàng đi hướng Đông thì chàng không thể đi vê hướng Tây."
"Được." Hắn cúi người cắn tai nàng, hơi thở ấm áp khiến nàng khẽ run rẩy.
Ngụy Miên nhịn không được mà đẩy hắn một cái nói: "Được rồi, chàng làm cái gì mà tức giận chứ! Sau này ta không cho phép chàng làm ta tức giận nữa, chàng có nghe không?”
Bùi Túc bất đắc dĩ nở nụ cười rồi chậm rãi nói: "Sau này nếu ta lại làm cho nàng tức giận, vậy thì cứ để cho ông trời phạt ta cả đời không được hôn nàng, không được ôm nàng, phạt cả đời ta không được yêu nàng, không được thấy nàng, không được nhớ nàng. Miên Miễn, ta nói như vậy nàng có hài lòng không?”
Ngụy Miên: `...
Mấy lời này hắn học ở đâu vậy!?
Những quyển sách kia không phải nàng kêu Mai Tâm đem đi đốt hết rồi sao!?
Có phải Bùi Túc hắn vụng trộm đọc sách của nàng hay không!?
[TOÀN VĂN HOÀN]
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận