Không ai để ý.
Lâm Hồng Ngọc một thân hồng y, nhanh nhẹn rời đi.
Ta sẽ tìm ngươi!
Dù... Thời đại đã thay đổi.
Đôi nam nữ trung niên càng ngơ ngác hơn, chuyện gì vậy?
Không hiểu, chỉ là... Hình như... Con của ta, thế mà... đã đính hôn với người ta, sao chúng ta không biết?
Cách đó không xa, thiếu niên còn sợ hãi đã lập tức chạy đến, trong nháy mắt ôm chặt Lý Hạo, vô cùng nóng nảy: "A Hạo, có người muốn giết ngươi..."
Giờ phút này, thậm chí không quan tâm đến sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Lý Hạo nhe răng cười, vỗ bờ vai của y, cười nói: "Ta biết, bọn hắn chết rồi, đều đã chết, bị ta giết..."
‘Bịch’ một tiếng!
Nam tử trung niên lấy tay đập vào đầu Lý Hạo, quát khẽ: "Hồ ngôn loạn ngữ, phạm pháp giết người... Đừng có nói mò!"
Cảm giác đã lâu không thấy khiến Lý Hạo vô cùng vui mừng rỡ!
"Chó này... Rất mập, sao cứ mãi lôi kéo con vậy?"
"Chúng ta không cho phép nuôi chó... A Hạo, không thể nuôi chó, chó hoang rất bẩn... À, nó vẫn rất sạch sẽ..."
Giờ khắc này, hai vợ chồng thậm chí quên mất kịch biến bốn phía, chỉ nhìn Lý Hạo, lộ ra dáng vẻ tươi cười, bọn họ cảm thấy, mình hình như đã bị đụng chết, thế nhưng bọn họ hình như vẫn còn sống.
Thật kỳ quái!
Cách đó không xa.
Từng vị võ sư rơi xuống từ trên trời, nhìn cảnh tượng này thì đều bật cười.
Hầu Tiêu Trần lôi kéo Ngọc La Sát, khoát tay áo Lý Hạo, quay người liền đi.
Nam Quyền nhún vai, cười ha ha một tiếng, bật lên, cười ha ha nói: "Ngân Nguyệt võ lâm, mãi mãi cũng sẽ có truyền thuyết về chúng ta!"
Viên Thạc nhìn nữ tử bên cạnh, cũng cười, ra vẻ nhã nhặn, vuốt râu: "Chậm cả một đời, cũng may... Cuối cùng không từ bỏ nàng!"
Bích Quang Kiếm nhìn ông, có chút ngượng ngùng, ngắm nhìn bốn phía, thấy không có ai nhìn thấy thì hôn ông, mặt lộ thẹn thùng.
Viên Thạc cười ha ha một tiếng, nắm tay bà quay người rời đi: "Lý Hạo... lát sau hãy đi đến học viện, hoàn thành việc học..."
Lý Hạo quay đầu, nhe răng cười một tiếng.
Hai vợ chồng càng hoang mang hơn!
Người kia là ai?
Không biết!
"Giang hồ vẫn còn chứ?"
Giờ khắc này, có người thở dài một tiếng: "Hầu gia, hữu duyên gặp lại!"
Nói rồi, hắn ta cười ha ha, nhảy lên một cái, phi thân đi mất.
Tiếng cười của Càn Vô Lượng vang ra: "Gọi ngài một tiếng Hầu gia cuối cùng... Hôm nay, ta là Càn Vô Lượng, tiền đồ vô lượng!"
Từng vị võ sư phất tay với Lý Hạo, tạm biệt!
Lần này đi rồi, có lẽ sẽ còn gặp lại, có lẽ sẽ không.
Lý Hạo vẫy tay, lộ ra dáng vẻ tươi cười từ đáy lòng, tạm biệt từng người.
Lực lượng đại đạo còn đang điên cuồng trôi đi.
Thời đại này, lực lượng đại đạo sẽ triệt để tiêu tán hết, có lẽ, chúng ta chính là một đời võ sư cuối cùng.
Chờ sau khi chúng ta chết, thời đại này sẽ không còn Võ Đạo.
Thế nhưng... Hình như cũng không tệ.
"Thời đại mới, thế giới mới, Ngân Nguyệt!"
Giờ khắc này, tiếng hò hét lại truyền vang.
Nơi xa, giờ khắc này, tiếng gọi ầm ĩ lớn hơn vang vọng tứ phương.
"Nhân Vương vô song!"
Âm thanh thế mà truyền vang liên tiếp.
Sau một khắc, nơi xa xôi cũng vang lên thanh âm kinh thế: "Vũ Hoàng vô song!"
Một lát sau, Ngân Nguyệt yên tĩnh.
Trong nháy mắt, thanh âm bộc phát ra còn mãnh liệt hơn.
"Ma Kiếm Vô Song!"
Giữa thiên địa, tiếng hoan hô liên tiếp vang lên!
"Ai cũng điên cả rồi sao?"
Nam nữ trung niên bịt lỗ tai, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, có phải đều điên rồi hay không?
Không có ai bình thường sao?
Toàn thế giới đều điên cả rồi sao?
...
Nơi xa.
Trên một hoang mạc xuất hiện một ông lão với mái tóc rối tung, khi cảm nhận được thời gian trôi đi, ông ta vẫn trợn tròn mắt nhìn lên bầu trời, nghe thấy tiếng hoan hô liên tiếp, bỗng nhiên, ông ta khẽ cười.
Âm thanh thì thào bay đi theo gió.
"Thời gian... Quay trở lại bình thường..."
"Thời không tuyệt đối của ta... Là ở đây sao?"
Sinh mệnh dần dần tới điểm kết thúc.
Lý Hạo, ngươi không giết ta, ta cũng không sống nổi.
Nhưng ta hình như cũng không hề tiếc nuối.
Ta tưởng rằng ta sẽ rất tiếc nuối.
Hình như... Không có.
Gió xoáy cát bụi, vô số cát vàng dần dần bao trùm ông lão, ông lão dần dần nhắm mắt lại, hôm nay, thật sáng!
Tiếng hoan hô này như đang tiễn đưa ta.
Ta đã sống hai triệu năm, hôm nay, ta sẽ đi.
Thiên Phương nhắm mắt lại, trên mặt dần dần hiện ra một nụ cười, ta đã sống đủ lâu rồi.
Cát vàng quét sạch, che đậy mọi thứ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận