Mắt Bạch Sa sáng rực, vội chuyển lại hai trăm nghìn tỉnh tệ, vui vẻ nói: "Vậy làm phiền anh."
Ninh Hồng Tuyết lập tức đặt hàng: “Chút nữa sẽ có người giao máy tính đến."
Bạch Sa thầm nghĩ, thật tuyệt, không chỉ giải quyết được vấn đề học phí mà còn có máy tính mới để Tĩnh Di và Anim sử dụng — Anim từ lâu đã thèm chương trình chỉ huy trong buồng mô phỏng, giờ thì tha hồ trải nghiệm với máy tính hai trăm nghìn này!
Thậm chí, mua một buồng mô phỏng về cũng không còn là điều quá xa vời.
Đây chính là niềm vui khi đột nhiên giàu có?
Kết bạn với Chu Luật thật sự quá đáng giá! May mà lần trước cô đã đưa cậu ta về đây!
Nhờ khoản tiền khổng lồ này, Bạch Sa chìm trong tâm trạng phấn khởi. Khi Ninh Hồng Tuyết đứng dậy chào tạm biệt, cô còn ra tận cửa tiễn anh ta, như tiễn thần tài vậy.
Ninh Hồng Tuyết kích hoạt lại lớp ngăn tỉnh thần lực.
Thật khó tưởng tượng lớp ngăn tỉnh thần lực không chỉ có thể tránh được tâm nhìn của con người mà còn qua mặt cả camera và các thiết bị giám sát khác.
"Cô có thể giết được côn trùng ma, lại nhận ra lớp ngăn tỉnh thần lực của tôi ngay lập tức, cấp độ tinh thần lực của cô đâu chỉ không tồi. "
Ánh mắt của Ninh Hồng Tuyết dừng lại trên khuôn mặt Bạch Sa, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Chỉ cần cô báo cáo cấp tỉnh thần lực của mình, mọi tài nguyên cô muốn sẽ dễ dàng có được. Cần gì phải vui mừng vì vài chục vạn tỉnh tệ như vậy.
"Chuyện này tôi đã thảo luận với Chu Luật."
Bạch Sa đáp, ánh mắt bình thản: "Quan điểm của tôi là, thứ thuộc về tôi thì sớm muộn cũng sẽ đến. Những vinh quang hay lợi ích đó sau này tôi cũng sẽ có được. Nhưng hiện tại, tôi còn gia đình quan trọng cần phải ở bên."
Ánh mắt của Ninh Hồng Tuyết thoáng qua vẻ sắc bén, anh ta nói thẳng: "Thế gian này không gì là bất biến. Thời gian thay đổi, hoàn cảnh thay đổi. Những người mà cô coi trọng — gia đình, bạn bè — cũng có thể quay lưng lại với cô. Giống như Chu Luật bây giờ, phải rời xa quê hương, gia đình. Điều đó không phải là điều mà cháu trai tôi mong muốn, mà chỉ là bất đắc dĩ, không còn lựa chọn nào khác."
Bạch Sa liếc nhìn anh ta: "Không gì quan trọng hơn những người mà tôi trân quý."
Đôi môi của Ninh Hồng Tuyết khẽ nhếch, nụ cười thoáng qua mang theo vẻ giễu cợt mỏng manh.
"Hy vọng cô luôn giữ được suy nghĩ như vậy.”
Bạch Sa không khỏi cảm thấy câu nói của anh ta như mang ý gì đó sâu xa.
Nhưng cho đến khi bóng lưng của Ninh Hồng Tuyết khuất khỏi tầm mắt, cô vẫn không hiểu rõ ý tứ của anh ta.
Tối hôm đó, Bạch Sa mang theo khoản tiền ba mươi vạn tỉnh tệ về viện Từ Dục. Trùng hợp, hôm nay Anim và Tĩnh Di cũng ra ngoài, ba người đều có vẻ đã trải qua một ngày vui vẻ, gương mặt ai cũng ánh lên nét rạng rỡ.
Bạch Sa: "Tớ có một bất ngờ dành cho các cậu. ˆ
Anim và Tĩnh Di nhìn nhau, Anim lên tiếng trước: "Bọn tớ cũng có một bất ngờ."
Ngay sau đó, cả ba người đồng thanh.
Bạch Sa: "Tớ đã tiết kiệm đủ học phí rồi!"
Anim: “Tớ và Tĩnh Di đã tìm được cách kiếm tiền nhanh!"
Bạch Sa: "???"
Anim: "???"
"Sao nhanh vậy?”
Tĩnh Di ngạc nhiên: "Cậu tiết kiệm được bao nhiêu rồi?"
"Hôm nay tớ vừa kiếm được ba mươi vạn tỉnh tệ." Vẻ mặt của Bạch Sa không giấu nổi sự tự hào, cô giơ máy tính ra cho họ xem số dư trong tài khoản. Anim và Tĩnh Di nhìn vào màn hình, cả hai đều tròn mắt sững sờ.
Ba mươi vạn tỉnh tệ đủ để họ đóng học phí hai năm ở trường Quân đội Trung ương. Đến năm thứ ba, với tư cách là sinh viên, họ chắc chắn sẽ nhận được trợ cấp hoặc tìm được cách kiếm thêm tiền trang trải học phí.
Anim và Tĩnh Di nhìn nhau, vẻ mặt không giấu nổi sự kinh ngạc.
Bạch Sa: "Cách kiếm tiền nhanh của các cậu là gì? Cũng không tệ nhỉ. Tuy học phí không còn là vấn đề, nhưng chúng ta vẫn nghèo."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận