Một máy móc bên cạnh hiển thị kết quả của cô: 43 phút 28 giây 66.
Ngay khi xác nhận kết quả, Bạch Sa ngã phịch xuống đất, thở hồng hộc.
Giáo viên đứng giám sát tại đích đến gọi đội cứu hộ đến sơ cứu vết thương ở tai cho cô. Bạch Sa chỉ nghe thấy họ nói đó là vết thương ngoài da, bôi thuốc vài ngày sẽ khỏi.
"Làm tốt lắm." Giáo viên chỉ nói đúng một câu, sau đó chuyển sự chú ý đi chỗ khác, không nhìn cô nữa. Cuối cùng, Bạch Sa cũng không thực hiện được lời hứa, quay lại điểm xuất phát để gặp Anim và Tĩnh Di. Cô ngồi chờ ở lối ra của trường thử thách. Đến khi trời tối hẳn, từng học sinh với dáng vẻ nhếch nhác lần lượt bước ra, thậm chí có người phải nhờ đội y tế khiêng ra ngoài.
Không biết đã bao lâu, Tĩnh Di dìu Anim chầm chậm bước ra. Cô bé trồng không có gì nghiêm trọng, chỉ là tóc hơi rối, nhưng trán của cậu bé Anim thì quấn một vòng băng.
"Cái đồ xui xẻo này lúc đi qua đoạn đường đá sỏi cuối cùng thì ngã một cú, đập đầu đến chảy máu. Cách đích chỉ có 50 mét mà từ hạng ba tụt xuống hạng chín." Tĩnh Di bất lực nói: "Tớ thấy thầy giáo đứng ở vạch đích cũng bị pha biểu diễn này làm cho sững sờ."
Có vẻ hôm nay Anim thực sự không may.
"Còn cậu thì sao?" Bạch Sa hỏi Tĩnh Di.
"Tớ tất nhiên là hạng nhất rồi." Tĩnh Di ngẩng đầu cười: "Suất miễn học phí này tớ phải lấy cho bằng được."
"Gan lớn lên chút đi, biết đâu chúng ta còn lấy được học bổng thì sao? Bảy nghìn tỉnh tệ lãi ròng đấy... Ối." Anim nhắc đến học bổng, hứng khởi ngẩng đầu lên, nhưng vết thương buộc cậu phải nghiêng đầu xuống: "Tớ thấy hai người vẫn rất có hy vọng mà."
Một tuần sau, trường trung học Lancelot công bố kết quả kỳ thi đầu vào lớp dự bị quân đội.
Hạng nhất là Bạch Sa, hạng nhì là Tĩnh Di, còn Anim xếp hạng 17.
Sau một phen vất vả, cuối cùng cũng nhận được học bổng. Bạch Sa lập tức cảm thấy những vết thương trong kỳ thi cũng đáng giá.
Nhận được thông báo trúng tuyển, Bạch Sa và các bạn bắt đầu chuẩn bị đến lớp dự bị quân đội.
Khu huấn luyện của lớp dự bị quân đội không nằm ở khu chính của trường trung học Lancelot mà ở phân khu phía Tây. Chính phủ đã khoanh một vùng đất rộng lớn trên những ngọn núi hoang ở phía Tây, cách xa khu dân cư, để họ thoải mái tập luyện. Vì vậy, khu phân hiệu phía Tây nằm giữa một vùng đồi núi hoang vu, xung quanh ngoài bến xe chẳng có trung tâm thương mại lớn nào, mọi vật dụng cần thiết của học sinh đều do nhà trường cung cấp.
Phân hiệu phía Tây là một trường nội trú, áp dụng quản lý bán quân sự, chỉ nghỉ vào Chủ nhật. Các ngày khác muốn ra ngoài phải có đơn xin phép giáo viên. Học sinh mới nhập học cần tự mang đầy đủ đồ dùng sinh hoạt.
Ngày nhập học, Bạch Sa, Anim và Tĩnh Di mang theo túi lớn túi nhỏ lên xe buýt công cộng. Anim và Tĩnh Di thì chỉ mang chăn màn và quần áo cần thiết, nghĩ rằng mỗi tuần được về một lần nên có thể chuyển đồ dần, nhưng hành lý của Bạch Sa lại khá nhiều, vì vậy Anim và Tĩnh Di phải giúp cô mang bớt một số đồ.
"Trời ơi... cậu nhìn túi của cậu cũng không lớn, mà bên trong đựng gì mà nặng thế?" Anim ngạc nhiên hỏi.
"Trong đó có hộp dụng cụ của tớ." Bạch Sa chỉ nói một câu đã khiến Anim lập tức hiểu ra.
"Hóa ra là vậy." Anim gật đầu, cậu bé đã từng thấy hộp dụng cụ của Bạch Sa, bên trong có đủ loại công cụ khiến cậu hoa cả mắt: "Hầy, làm thợ cơ khí chuyển nhà quả không dễ dàng."
"Thợ cơ khí gì chứ? Tớ là người sẽ trở thành kỹ sư cơ giáp." Bạch Sa nhướn mày.
Anim: "Được rồi, thưa kỹ sư cơ giáp tương lai, cậu có thể lấy giúp tớ ba hộp thịt bò trong ba lô không? Mang những thứ này từ viện Từ Dục đến bến xe, tớ đói rồi."
Tĩnh Di ngồi cạnh cau mày với cậu bé: "Xe buýt công cộng không được ăn uống."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận