"Trước hết, chúc mừng tất cả các em đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh." Trên bục chính, giáo viên chủ trì buổi lễ mà Bạch Sa từng gặp ở vạch đích trong trường thử thách lên tiếng. Khí chất cứng nhắc và kiên nghị của ông ta để lại ấn tượng không nhỏ cho Bạch Sa: "Các em là những người xuất sắc nhất trong thế hệ trễ của tỉnh câu Lancelot. Nếu không đủ giỏi, các em đã không có tư cách đứng trước mặt tôi."
"Như các em đã biết, phân hiệu khu Tây của chúng ta thực chất là lớp dự bị quân sự. Tại sao một hội trường lớn như thế này lại được chia theo đơn vị "lớp"? Bởi vì tôi nói rõ cho các em biết, ba năm sau các em mới được tham gia kỳ thi tuyển sinh quân đội thống nhất của Liên bang. Nhưng dựa trên dữ liệu các khóa trước, số người trụ lại được đến cuối khóa chưa bao giờ vượt quá 20% tổng số học sinh mới."
"Có nghĩa là, trong ba trăm tân sinh, cuối cùng chỉ có sáu mươi người được tham gia kỳ thi thống nhất của Liên Bang. Đừng hỏi tôi những người còn lại đi đâu, họ đều là kế thất bại. Kẻ thất bại đương nhiên phải ở nơi của kê thất bại, cũng như rác rưởi thì nên ở bãi rác..."
Ông ta bỗng nâng cao giọng nói: "Tôi biết các em đều vì hai chữ 'quân đội' trong cụm lớp dự bị quân đội' mà đến đây.
Đúng vậy, thi đỗ quân đội, các em có thể thoát khỏi tỉnh cầu Lancelot lạc hậu này, leo ra khỏi bãi rác và sống như một con người. Nhưng có bao nhiêu người trong số các em sẽ được quân đội thu nhận, điều đó không phải do tôi quyết định, mà là do chính các em quyết định!"
"Bây giờ, tất cả chuẩn bị chạy 20 vòng quanh sân vận động, sau đó lên bục hồ to tên trường quân đội mà các em muốn vào! Nếu chạy xong mà không còn sức để hô, hoặc hô không đủ to, thì tối nay cuốn gói mà về!"
Giọng thầy giáo vang lên như một con thú dữ đang đe dọa bầy cừu non qua hệ thống loa phóng thanh.
Tuy nhiên, những học sinh này đều đã trải qua thử thách "Con đường của Quỷ", nên chẳng nói gì nhiều, tự giác xếp hàng đi ra ngoài. Sân vận động của phân khu phía Tây rất rộng, gần như bằng khu thử thách trước đây. Dưới cái nắng gay gắt, dù chạy 20 vòng có hơi mệt, nhưng phần lớn vẫn có thể đi lại thoải mái.
Trở lại hội trường, thầy giáo gọi tên từng người để lên bục tuyên bố nguyện vọng của mình. Lần này, thứ tự tên được xáo trộn, không dựa vào xếp hạng trong kỳ thi đầu vào. Bục cao chỉ hai mét, nhưng mỗi học sinh bước lên đều trông như đứng trước vực sâu.
Có em mồ hôi đầm đìa, có em nghẹn ngào, môi run rẩy gọi tên trường quân đội mà mình mong muốn - chỉ cần giọng nói mang một chút sợ hãi hay không chắc chắn, thầy giáo lập tức yêu cầu họ làm lại.
Bạch Sa đứng quan sát, nhận thấy đa phần học sinh đều rất thực tế. Họ không chọn những trường hàng đầu như Trường Quân đội Trung tâm hay Saint-Cyr — những nguyện vọng nghe như giấc mộng viển vông — mà chọn những trường ở tâm trung trong số chín trường quân đội lớn.
Thỉnh thoảng, có vài em táo bạo chọn trường xếp hạng cao.
Bạch Sa tin rằng thực ra cũng có những học sinh muốn chọn Trường Quân đội Trung tâm hay Saint-Cyr... nhưng ánh mắt sắc bén như dao của thầy giáo dễ dàng khiến họ nghi ngờ bản thân, nghĩ rằng "mình không xứng đáng".
Cho đến khi Anim phá vỡ bâu không khí căng thẳng đó.
Cậu tươi cười thoải mái bước lên bục, mặc kệ ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của thầy giáo. Cậu chủ động xoay micro về phía mình, hét lớn đến khản giọng: "Nguyện vọng của em là Trường Quân đội Trung tâm, khoa Chỉ huy!"
Cậu hét rất to, tràn đầy năng lượng.
Thầy giáo đứng bên cạnh, suýt nữa thì điếc cả tai: "..."
Đúng vậy, sau nhiều năm tranh cãi, Tĩnh Di và Anim cuối cùng đã thống nhất rằng "vào Trường Quân đội Trung tâm tốt hơn vào Saint-Cyr". Bây giờ, cả hai đều chọn Trường Quân đội Trung tâm.
Dưới bục, đám học sinh xôn xao nhẹ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận